Quyển 23 - Chương 16: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 16: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 16: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Đây đúng là một cảnh tượng quỷ dị, cũng là cảnh tượng rất dễ dọa người.
Mạc Khanh không hề buông tay đang che mắt Phong Quang, hắn ôm Phong Quang trở về hành lang dài đầy ánh sáng. Phó Hạng lại thấp giọng nói một câu:
"Đúng là kỳ quái thật... Rõ ràng lúc ta vừa tới đây cũng đâu có thấy.
Thân mình Phong Quang lại run lên.
Chạm đến ánh mắt lạnh như sương của Mạc Khanh, Phó Hạng liền ngậm miệng, không dám nhiều lời thêm một câu nào nữa.
Phong Quang kéo tay Mạc Khanh, sắc mặt cô có chút trắng bệch. Trong lúc không hề chuẩn bị mà đã nhìn thấy nghĩa địa quỷ dị kia, nên đối với cô, điều này có sức ảnh hưởng không hề nhỏ,"Vì sao... Ở đây lại có nghĩa địa?"
"Không cần lo lắng, chuyện này không liên quan tới chúng ta."
Mạc Khanh nắm tay Phong Quang tiếp tục đi về phía cửa sau Ôn Nhu Hương để rời khỏi. Hắn bình tĩnh nói:
"Nếu Phong Quang sợ hãi thì cứ quên chuyện này đi."
"Nhưng mà..."
Phong Quang phải bước nhanh chân mới có thể đuổi kịp bước đi của hắn,"Mạc Khanh... Ta cảm thấy..." Hắn bỗng nhiên thấp giọng quát:
"Không có gì để cảm thấy hết."
Cô ngây người, có chút hoang mang thảng thốt. Phó Hạng đi theo phía sau, nhìn Mạc Khanh, lại nhìn Phong Quang đang e sợ, vẻ mặt liền trở nên khó hiểu.
Rất nhanh, Mạc Khanh nhận ra mình thất thố, liền kéo cô vào lòng. Hắn ôm chặt lấy cô, ảo não nói:
"Rất xin lỗi, ta không nên quát nàng."
"Không sao cả..."
"Có ta ở đây, Phong Quang chỉ cần ở bên cạnh là được."
Hắn ôn nhu nói nhỏ,'Phong Quang không cần nghĩ những chuyện khác, chỉ cần nghĩ đến ta là đủ."
"Ừm..." Thái độ của Mạc Khanh không bình thường, cô lại không dám hỏi thêm, liền ngoan ngoãn gật đầu, chỉ có thể ép chặt cảm giác khó hiểu kia xuống đáy lòng mình mà thôi.
Khi ba người đi ra cửa sau, vừa lúc đụng phải một tiểu nha hoàn trở về từ bên ngoài. Nàng ta vừa nhìn thấy gương mặt mấy người trước mắt, liền ngẩn người ra,"Các vị là?"
Cửa sau của Ôn Nhu Hương vẫn luôn chỉ có người của Ôn Nhu Hương mới biết, hơn nữa ở cửa còn có người canh. Sao bọn họ có thể đi ra từ cửa sau được?
Phong Quang không muốn làm lớn chuyện, liền vội vàng nói:
"Chúng ta là bằng hữu của Kiều Linh, nghe nói nàng ấy xảy ra chuyện, nên cố ý đến xem."
"Hóa ra là bằng hữu của Kiều lão bản."
Tiểu nha hoàn nhún người hành lễ "Chào các vị, ta là tỳ nữ của Oanh Oanh cô nương, tên là Tiểu Ngọc."
"Oanh Oanh cô nương?"
Phó Hạng nói:
"Ta nhớ rõ, trong chuyện lần này, Oanh Oanh cô nương cũng là một người bị hiểm nghỉ."
"Đúng vậy."
Tiểu Ngọc ưu sầu nói:
"Vừa rồi ta đưa cô nương tới nha môn xong mới trở về. Chuyện lần này, chỉ sợ cô nương sẽ chịu tội không nhỏ."
Phó Hạng thích buôn chuyện nên lại hỏi:
"Vậy ngươi nói thử xem nào, cô nương của các ngươi là hung thủ giết người sao?"
"Cái này à..."
Tiểu Ngọc có chút mất tự nhiên,"Ta chỉ biết là, tính tình cô nương rất cực đoan, không chỉ có yêu cầu cực cao đối với khách nhân, hơn nữa, ngày thường cũng đều thích tiếp đãi khách nhân dựa theo tâm tình. Trương công tử lại cực kỳ thích Oanh Oanh cô nương, không chỉ mỗi lần tới Ôn Nhu Hương đều gọi tên cô nương, mà còn nói muốn chuộc cô nương ra khỏi thanh lâu, nạp nàng làm thiếp."
Phó Hạng cảm thán,"Một nữ tử thanh lâu có thể trở thành thiếp thất nhà giàu, thật ra cũng là một chuyện may mắn." Tiểu Ngọc nói:
"Cô nương đã từng nói qua, nam nhân từng chung phòng với nữ tử khác đều là hàng đã qua sử dụng. Người nàng phải gả chỉ có thể là một nam nhân thân thể sạch sẽ. Loại nam nhân giống như Trương công tử này, nàng không chỉ xem thường, mà còn nói vài lời sau lưng hắn."
Phong Quang như bị sét đánh đến ngoài khét trong sống. Không chỉ có cô, ngay cả Phó Hạng cũng nhất thời không biết phải nói gì. Một nữ nhân kiếm ăn ở thanh lâu, vậy mà còn yêu cầu đối phương phải là xử nam mới chịu???
Phó Hạng trực tiếp hỏi: "Cô nương nhà ngươi không bị bệnh chứ?"
"Cô nương đương nhiên không có bệnh."
Tiểu Ngọc tỏ vẻ hơi bất mãn,"Chỉ là cô nương có mục tiêu theo đuổi của riêng mình thôi. Từ sau khi Kiều lão bản tới, nàng liền thường xuyên dạy nhiều thứ cho chúng ta, khiến không ít các cô nương đều có mục tiêu theo đuổi, chúng ta không thể là kiểu nữ nhân chỉ biết dựa vào nam nhân, mà phải trở thành một nữ nhân có thể đưa ra yêu cầu và điều kiện đối với nam nhân."
"Nhưng mà..." Phong Quang cười khô khốc,"Yêu cầu của vị Oanh Oanh cô nương kia, dường như có chút kỳ quái."
Đây chính là cổ đại, nơi mà mười sáu tuổi liền có thể gả chồng, cũng có thể cưới vợ sinh con. Hầu hết nam nhân trước hai mươi tuổi đều đã mất đi lần đầu tiên rồi.
Đợi đã, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, Phong Quang ngẩng đầu nhìn Mạc Khanh. Chỉ một ánh mắt. Mạc Khanh đã có thể biết cô suy nghĩ điều gì, hắn lại dùng ánh mắt hết sức bình tĩnh nói cho cô, rằng trước đây hắn vẫn chưa từng cảm thấy hứng thú với nữ nhân, nam nhân cũng vậy. Phong Quang nghĩ một chút, trước đây hắn sống một mình tách khỏi đám người kia, còn cả tính tình trầm mặc ít lời kia nữa. Cô lựa chọn tin tưởng.
Bên này dùng ánh mắt giao lưu chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, mà bên kia Tiểu Ngọc lại bỗng nhiên xúc động,"Cô nương nói yêu cầu của Oanh Oanh cô nương không đúng, chẳng lẽ về sau cô nương muốn gả cho một nam nhân ngựa giống, hàng loại hai, triền miên với thân thể bẩn thỉu kia của hắn à?"
Phong Quang bị hỏi liền ngây ra.
Nháy mắt, thân ảnh màu đen vừa động, Mạc Khanh đã bóp lấy cổ Tiểu Ngọc. Hai mắt hắn híp lại, trong giọng nói lộ vẻ nguy hiểm,
"Ngươi vừa nói gì đó?" Hai chân Tiểu Ngọc cách mặt đất một khoảng, nàng ta thống khổ nói:
"Công tử tha mạng..."
Phó Hạng đứng đó nói mát,"Nữ nhân xuất thân từ Ôn Nhu Hương đúng là không bình thường."
"Đừng giết nàng ta."
Phong Quang thở dài, kéo tay Mạc Khanh,"Nàng ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương không chịu sống trong thế giới hiện thực thôi, ta không tức giận."
Mạc Khanh do dự một thoáng, rốt cuộc vẫn buông lỏng tay ra. Tiểu Ngọc té ngã trên mặt đất, nàng ta sợ hãi nhìn Mạc Khanh, vội vàng bò dậy chạy trối chết. Mạc Khanh hỏi Phong Quang,"Thật sự không tức giận?"
"Không tức giận." Phong Quang lắc đầu, biểu hiện thật sự phóng khoáng,"Nói thật, ta nhìn nàng ta giống như nhìn người đầu óc có bệnh. Dù có tức giận với loại người này thì nàng ta cũng sẽ không nhận ra được bản thân mình kỳ quặc đến đâu."
Thật ra cô lại muốn nói một câu, Kiều Linh cũng thật có bản lĩnh, thế mà lại có thể biến một đám nữ tử thanh lâu trở nên cực đoan đến vậy. Bản lĩnh tẩy não này quả là đặc biệt mạnh mẽ.
Trước nay Phong Quang vẫn không thích tư tưởng nam quyền, nhưng nếu đổi lại giới tính của Tiểu Ngọc và Oanh Oanh cô nương, khi bọn họ là nam giới, lại yêu cầu chỉ cưới xử nữ mà thôi, vậy người thoạt nhìn có tư tưởng nữ quyền như các nàng, kỳ thật cũng không khác gì tư tưởng nam quyền bị người hiện đại lên án.
Điểm khác biệt duy nhất cũng chỉ là giới tính mà thôi.
Phó Hạng vỗ tay,"Đại tẩu hiểu thật thông suốt."
Phong Quang khựng lại, cười tủm tỉm hỏi:
"Ngươi gọi ta là gì?"
"Gọi là đại tẩu đó."
Phó Hạng nhìn Mạc Khanh,"Ta gọi sai sao?"
"Đương nhiên là không!" Phong Quang vui vẻ ôm lấy Mạc Khanh ,"Huynh xem, ngay cả tiểu đệ của huynh cũng đã gọi ta là đại tẩu, vậy khi nào huynh cưới ta đây?"
"Chờ một chút."
Hắn cười xoa nhẹ đỉnh đầu cô.
"Vậy phải chờ tới khi nào?" Hắn thấp giọng nói:
"Ta cam đoan với nàng."
Cô bất mãn dẩu môi.
Phó Hạng lại nghi hoặc chớp mắt, chỉ với việc đại ca hắn vượt qua lẽ thường mà yêu thích một nữ nhân, hắn nên mau chóng kéo người ta đi thành hôn mới phải, sao lại nói còn phải chờ đợi đây?