Quyển 23 - Chương 22: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 22: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 22: Công lược đại ca sơn trại chán đời
"Ngươi không cần phải nói."
Phong Quang cúi đầu,"Ta hiểu được."
Cô bỗng nhiên nhớ tới, một ngày kia cô hỏi hắn, vì sao hắn lại bị thương, hắn trả lời là phải đi đối phó một người nguy hiểm, không cẩn thận nên bị thương, mà Xích Huyền lại từng nói rằng, cô bày ra trận pháp đả thương người trên núi, đây có lẽ cũng do cô vô tình tạo ra.
Mạc Khanh... có lẽ nên gọi là Mặc Khanh, đã bị thương chính vào lúc lên núi. Hắn cũng từng nói, người kia đã chết rồi, lại không phải bị hắn giết chết. Đúng vậy, Phong Quang đã chết, chết từ 300 năm trước.
Cô vẫn luôn cho rằng hứng thú của hắn là khắc tượng gỗ và thảo dược, nhưng dường như cô đã nghĩ sai rồi. Những tượng gỗ kia có thể trấn áp quỷ quái, lại vô dụng đối với cô, còn những thảo dược đó... hẳn là để chữa khỏi vết thương trên thân thể hắn. Cô không rõ vì nguyên nhân gì mà ngay cả khi hắn đã biết cô là quỷ hồn, cũng biết tất cả đều là ảo cảnh do cô tạo ra, Mặc Khanh vẫn nguyện ý ở lại trên núi Hắc Phong lâu như vậy.
"Hắn tới đó để đuổi quỷ, nhưng lại ở cùng Phong Quang trên núi Hắc Phong lâu như vậy, nói không chừng..."
Thu Thức ôm cánh tay mà cười, vạt áo lướt nhẹ trong gió tuyết,"Hắn đang tìm cách để giết nàng cũng nên?"
Thân mình cô khẽ run, nhưng thần sắc lại không dao động.
"Ta tin tưởng hắn."
"Phong Quang tin tưởng hắn như vậy, hiện giờ nàng đang bị nhốt ở Tiên môn, còn hắn lại ở đâu nào?"
Thu Thức cười ngả ngớn,"Hẳn trong lòng hắn cũng biết, thân là Đại đệ tử Tiên môn, lại dây dưa cùng một con nữ quỷ, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn rồi."
"Hắn không phải là người như vậy! Hắn đã nói hắn thích ta, còn bảo ta chờ hắn trở về nữa. Chỉ cần hắn trở về, chúng ta sẽ lập tức thành thân..."
Phong Quang ngẩng đầu nhìn nam nhân, trong đôi mắt xinh đẹp như hiện ra ánh sáng, đó là ánh trăng mông lung phản chiếu qua làn mưa bụi, cũng giống như con người cô, rực rỡ sáng ngời, lại luôn vô tình mà hấp dẫn toàn bộ ánh mắt hắn.
Ý cười của Thu Thức gần như nhạt hẳn, đôi mắt buông xuống, hắn chẳng phải vẫn có ta bên cạnh nàng sao?"
Giơ tay đẩy tay hắn ra, cô cắn môi nói:
"Ta không đau lòng."
"Nàng cũng biết... vì sao hắn lại không tới tìm nàng chứ?"
Thu Thức buông tay, một lần nữa tại mỉm cười, hơi lộ vẻ cô đơn.
Cô ngừng lại một chút,"Vì sao?"
"Nàng vốn là cô hồn đã quỷ, nên sẽ vô thức hấp thụ linh khí xung quanh để duy trì dáng vẻ con người, cho nên, núi Hắc Phong vốn là nơi cảnh sắc đẹp đẽ lại biến thành núi hoang chỉ trong vòng 300 năm. Như vậy cũng có nghĩa, bất kể là người nào ở chung lâu với nàng cũng sẽ bị nàng hấp thu nguyên khí, cuối cùng thân thể suy yếu mà chết đi."
Lần đầu biết được điều đó, cô ngây ra.
"Ta biết nàng chưa bao giờ muốn hại người."
Hắn nhẹ giọng,"Nhưng đây là sự thật không thể khác được khi nàng là quỷ. 300 năm đối với nàng mà nói thật sự quá dài. Nàng đã quên rất nhiều thứ, cũng không khỏi sáng tạo ra rất nhiều. Phong Quang, nàng quá cô độc, cho nên vẫn không phát hiện ra, tất cả mọi thứ bên cạnh nàng giả dối đến mức nào..."
Cô bỗng nhiên bình tĩnh hỏi: "Vậy còn ngươi?"
"Cái gì?"
"Có phải người cũng là ảo giác do ta sáng tạo ra vì quá cô độc?"
Hắn cười,"Nếu nghĩ như vậy có thể khiến mâu thuẫn của nàng đối với ta nhẹ hơn một chút, thì nàng cứ nghĩ như vậy cũng được."
Cô không có tâm tình nói đùa với hắn,"Vì sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy?"
"Dĩ nhiên là vì ta có loại năng lực này."
Thu Thức vung tay lên, mặt nước Linh Lung trì bỗng giống như một màn hình, xuất hiện cảnh tượng đường phố đế đô náo nhiệt, ngay cả người đi đường cũng thể thấy rõ. Hắn rũ mắt nhìn cô, ôn nhu cười,"Bởi vì so với Phong Quang, ta càng thêm cô độc."
Một đóa hoa mai theo gió rơi trên nền tuyết. Màu trắng trên mặt đất lấn át điểm đỏ này, khiến nó càng thêm nhỏ bé. Hắn đứng dưới tán cây, dáng người càng thêm gầy yếu.
Phong Quang không nhìn hắn nữa, cô lạnh lùng hỏi:
"Ngươi không thể ra ngoài để nhìn sao?" "Cũng giống như Phong Quang tự giam mình ở núi Hắc Phong, ta cũng không rời khỏi Tiên môn này được."
Hắn nói:
"Biển cả hóa nương dâu, trăm năm trong chớp mắt, người trên nhân thế trở nên quá nhiều, đã không còn ai đợi chờ ta nữa."
Phong Quang không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ cô đơn của hắn, cô chợt hỏi:
"Ngươi có biết trên cây mai này nở bao nhiêu đóa không?
"Ba mươi bảy đóa."
Hắn cười,"Tính cả một đóa rồi xuống đất kia là ba mươi tám. Sao vậy?"
"Không... Ta chỉ có chút tin tưởng lời ngươi nói, rằng ngươi thực sự rất cô đơn."
Con người ta trong lúc cô độc sẽ luôn không nhịn được mà tìm chút chuyện để làm, tựa như sau khi tới đây nửa canh giờ, cô liền nhìn chằm chằm cây mai này mà đếm không dưới mười lần.
"Có phải Phong Quang chợt có chút đồng cảm với ta không?"
Hắn nhướng mày, cực kỳ phong lưu tuấn dật,"Đồng cảm chính là sự bắt đầu của tình yêu. Xem ra ta vẫn có cơ hội thay thế được Mặc Khanh rồi."
"Ăn nói linh tỉnh."
Cô liếc mắt nhìn hắn, nói với vẻ bình thản:
"Ta sẽ ở chỗ này chờ Mặc Khanh tới tìm ta."
"Cho dù sẽ phải chờ tiếp 300 năm?"
"Dù phải chờ tiếp 300 năm."
"Nói không chừng, đến lúc đó nàng đã quên mất hắn."
"Không sao cả, ta chỉ cần nhớ rõ, ta phải đợi một người tên Mặc Khanh là đủ."
Cô nhìn cảnh phố xá phồn hoa trong hồ Linh Lung kia, có người già cũng có trẻ nhỏ, cũng có cả trai lẫn gái kết bạn đi qua. Cô bỗng nhiên cười,"Dù ta quên đi tất cả cũng không sao hết, ta sẽ nhớ rõ Mặc Khanh, ta sẽ nhớ rõ người nam nhân này, hắn là người mà ta muốn yêu."
Thu Thức khẽ mấp máy môi, lại không phát ra nổi một âm tiết. Hắn đường như định nói điều gì nhưng lại từ bỏ, chỉ yên tĩnh nhìn cô, tay đặt cạnh người bất giác nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, dường như sắp chảy ra máu, nhưng mà, hắn lại không đổ máu được. Hắn đứng cùng cô rất lâu, khi trời sắp sáng, hắn nhẹ giọng nói:
"Ta nên rời đi."
Cô cũng không ngẩng đầu lên,"Tạm biệt, không tiễn."
"Ai da, ngay lời nói hẹn gặp lại mà Phong Quang cũng không chịu nói. Đúng là khiến ta cảm thấy rất đau lòng."
"Vậy ngươi đi đau lòng một mình đi."
Hắn mỉm cười, chợt giơ tay xoa lên đỉnh đầu cô. Khi ở cô muốn gạt tay hắn ra, hắn đã thu tay lại,"Ngày mai ta lại đến thăm ngươi."
"Không cần."
Cô lườm hắn. Hắn hơi khom lưng, ghé sát vào mặt cô, để có thể thưởng thức vẻ mặt sinh động của cô càng thêm rõ. Hắn cười,"Phong
Quang không cần, nhưng ta lại rất cần đó. Ta biết, không có ta bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ cải tạo Linh Lung trì này thành một thế giới mộng ảo mà trẻ con yêu thích."
"Ta còn lâu mới..."
Hắn lại cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô.
Tất cả lời nói trong cổ họng cô đột nhiên im bặt.
Thừa dịp cô chưa kịp phản ứng, hắn đã tươi cười biến mất khỏi không gian trắng xóa này.
Một lát sau, chỉ còn lại một mình trên nền tuyết, thiếu nữ giậm chân hô to,"Thu Thức! Lần sau nhìn thấy ngươi ta tuyệt đối muốn giết ngươi!"
Đáng tiếc là, Thu Thức đã không nghe được câu nói hung hăng này nữa.
Phong Quang tức giận ngồi xuống, dựa vào gốc cây mai. Trăng hạ xuống, mặt trời lên cao, lại một ngày mới nữa bắt đầu. Tương tự như khi không cảm nhận được cái rét, cô cũng không cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời. Cô vẫn nhớ lời Thu Thức nói sẽ đến tìm cô hôm nay. Cô tuyệt đối phải trả thù một trận!
Dù cô căn bản chẳng có bất cứ biện pháp nào để đả thương người khác...