Quyển 23 - Chương 28: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 28: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 28: Công lược đại ca sơn trại chán đời
"Vậy chàng... nhất định phải sớm trở về một chút, ta đang ở nhà chờ chàng tới cưới ta."
"Được"
Hắn cười nói:
"Phong Quang trở về ngủ một giấc, có lẽ ngày mai, ta liền xuất hiện ở trước mắt nàng."
"Ừm, ta tin tưởng chàng"
Cô nhón mũi chân hôn lên cằm hắn, lại hạ quyết tâm mà đẩy hắn ra,"Vậy chàng mau đi đi, đi sớm về sớm."
Hắn lại lần thứ hai kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hạ xuống trên môi cô một nụ hôn, hắn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ,"Chờ ta."
Lại khẽ vuốt gương mặt cô, nam nhân áo trắng liền ngự kiếm rời đi.
Sau nửa canh giờ, Tri Vi bị để lại rốt cuộc không nhịn được mà đứng lên từ trên ghế,"Ngươi có thể đừng thở dài nữa hay không, ta đã nghe người than thở ba mươi hai lần rồi. Sư phụ ta chẳng qua chỉ rời đi một lát mà thôi, chứ đâu phải không trở lại!"
"Nhóc con như ngươi đương nhiên là sẽ không hiểu."
Phong Quang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:
"Quả thật là một ngày không thấy như cách ba thu, Mặc Khanh chẳng qua chỉ rời đi trong chốc lát, ta liền cảm thấy như đã mấy trăm năm chưa gặp chàng rồi."
"Còn mấy trăm năm cơ đấy."
Tri Vi "Xùy" một tiếng,"Thực sự nếu đến mấy trăm năm, ngươi chắc đã sớm quên sư phụ ta mất rồi."
Ném một hạt đậu phộng lên người Tri Vi, Phong Quang bĩu môi,"Nhóc con mà nói nhiều quá. Này, tỷ tỷ cho ngươi tiền, ngươi ra phố mua xâu kẹo hồ lô về đây."
"Ngươi muốn ăn sao không tự mình đi?"
"Ai đã đồng ý với sự phụ rằng sẽ chăm sóc ta thật tốt nhỉ?"
"Ngươi!"
Phong Quang mỉm cười, nhét tiền vào trong tay Tri Vi, lại xoa đỉnh đầu hắn "Tri Vi ngoan. mấy ngày nay ở trong phủ chắc buồn chán lắm. Mau ởi ra ngoài chơi đi, tiền này ngươi muốn xài thế nào thì cứ xài thế đó."
Nếu chẳng phải vết thương của cô còn chưa tốt lên, thì cô nhất định sẽ ra ngoài cùng cậu bé. Tri Vi liếc nhìn cô một cái, hừ một tiếng xoay người rời đi,"Chẳng phải là kẹo hồ lô thôi à? Ngươi chờ đó cho ta."
"Trẻ con đúng là trẻ con, chơi vui thật."
Phong Quang nghiêng đầu nhìn ra cửa mà cười, cô nhàm chán mở truyện ra đọc, cũng không biết bao lâu sau, xung quanh liền tối sầm lại, trời dường như đã đen đi, nhưng hiện giờ ngay cả chạng vạng cũng chưa tới lúc.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, kia đâu phải là trời tối, mà là toàn bộ không trung đã bị một tấm màn nước thật dày che đậy. Có lẽ nói đúng ra, nơi bị che đậy chỉ có một mình Hạ phủ.
Phong Quang lập tức nghĩ tới Giao Long ghê tởm kia, cô chạy ra ngoài cửa, tất cả hạ nhân đều đang đứng tại chỗ bất động, chỉ có ánh mắt lộ vẻ sợ hãi của họ mới chứng minh họ chưa mất đi ý thức.
"Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên.
Phong Quang đang muốn đi tìm cha mẹ liền quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt là một nam nhân trên mặt mọc đầy vảy màu xanh lục, cô lui ra phía sau một bước,"Là ngươi, Mặc Khanh đâu rồi?"
"Mặc Khanh đương nhiên là đang vội vàng cứu người."
Nam nhân do Giao Long hóa thân mỉm cười,"Rốt cuộc thì ở ngoài thành vẫn còn một thân thể khác của ta đang chiến đấu với hắn. Hắn cho rằng chém mất một đầu của ta thì ta liền không cách nào phân thân, vậy cũng quá coi thường ta rồi."
Nghe được Mặc Khanh không sao, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.
"Thoạt nhìn ngươi còn có vẻ rất lo cho hắn. Hạ tiểu thư, ta có một nghỉ vấn, không biết ngươi có thể giải đáp cho ta không?"
Vẻ mặt cô để phòng,"Cái gì?"
"Nếu giữa Mặc Khanh và một ngàn hai trăm bá tánh chỉ có thể lựa chọn một bên sống sót, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Phong Quang sửng sốt, một lát sau, cô nghe được giọng nói của mình vang lên,"Ta sẽ lựa chọn Mặc Khanh."
"Đây đúng là câu trả lời không nằm ngoài dự kiến."
Gian Lana euna sưng cười "Hiên aiồ ta cñna đưa ra vấn đề v như vâw với Mặc Khanh, một trăm ba mươi hai mạng người của Hạ gia và một ngàn hai trăm bá tánh ngoài thành, hắn chỉ có thời gian để lựa chọn cứu một phía. Sắc trời hiện tại đã trễ thế này, hắn vẫn chưa tới bên cạnh ngươi, xem ra, hắn đã có lựa chọn."
Trái tim Phong Quang chợt ngừng một nhịp.
Sách sử chỉ ghi lại rằng, một trận lũ lụt đã trùm lên toàn bộ Hạ phủ, mọi người còn chưa kịp hoảng sợ kêu lên thì tính mạng đã mất.
Vào ban đêm, một người về muộn rốt cuộc cũng đã đến nơi mà hắn từng hứa hẹn sẽ trở về.
Tri Vi quỳ trên mặt đất, trước mắt đều là thi thể, áo trắng của hắn lấm lem, đó là những thi thể mà hắn phải vất vả lắm mới tìm ra được. Hắn cảm thấy có người đi tới phía sau, không quay đầu lại mà đưa ra một câu hỏi khó hiểu:
"Vì sao không trở lại cứu nàng?"
Nam nhân áo trắng không trả lời, hắn ôm lấy thân thể lạnh băng kia. Thiếu nữ hắn đang ôm lấy này sẽ không bao giờ ngọt ngào gọi tên hắn nữa.
"Sư phụ, rõ ràng người có thể cứu nàng..."
Tri Vị lớn tiếng hỏi:
"Chẳng lẽ mạng người Hạ phủ thì không phải mạng người sao? Sao người có thể từ bỏ bọn họ?"
Hắn rũ mắt nhìn người trong lòng mình, im lặng mà ôm cô càng thêm chặt.
Mặc Khanh chôn cất từng người trong Hạ phủ, chỉ giữ lại một mình Phong Quang. Tiểu Tri Vi cùng sư phụ ở lại Hạ phủ đổ nát một thời gian dài, tận đến ngày cuối cùng, hắn nhìn sư phụ trầm mặc tựa như đã hạ một quyết tâm gì đó, dùng thuật pháp để giữ gìn thân thể Phong Quang, lại bế thân thể Phong Quang bước ra ngoài cửa.
"Sư phụ, người muốn làm gì?" Tri Vi đuổi tới cửa, thầm cảm thấy
Bước chân Mặc Khanh khựng lại, im lặng hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, đây là câu nói đầu tiên trong mấy ngày này,"Ngươi về Tiên môn trước đi."
Dứt lời, hắn ôm Phong Quang biến mất.
Mà lần thứ hai tỉnh lại, Phong Quang đã trở thành nữ quỷ núi Hắc Phong.
Phong Quang mở mắt ra, Linh Lung Trì vẫn ở đó, lão nhân trước mặt cô cũng chưa hề rời đi. Môi cô khẽ mấp máy, giọng cô khô khốc, "Tri Vi2"
"Là ta."
Lão nhân mỉm cười,"Đã lâu không gặp."
"Năm đó ngươi còn nhỏ như vậy..."
Phong Quang đưa tay so ngang hông, nói với vẻ hoài niệm:
"Đúng là ta quên lãng đã quá lâu."
Cô đã nhớ ra toàn bộ, từ ký ức 300 năm trước ở bên Mặc Khanh cho đến sau khi cô trở thành nữ quỷ, lập bia mộ cho từng người trong tâm trí mình, rồi vì ngày tháng làm quỷ quá mức nhàm chán mà cô lại làm cho mỗi một người đã chết đi một con búp bê vải. Về sau... theo thời gian trôi đi, cho dù không muốn, cô vẫn chậm rãi quên đi rất nhiều chuyện, thậm chí cuối cùng, cô còn sáng tạo ra một thế giới thuộc về riêng mình nữa.
Phong Quang nhấp môi: "đưa ta gặp hắn"
Tri Vi không hỏi "hắn" kia là ai, tóm lại, bất kể là Mặc Khanh hay Mạc Khanh, cô đều có thể gặp.
Ông mở kết giới, dẫn theo Phong Quang lướt gió mà đi, tới một tòa đại điện nguy nga lộng lẫy.
Đây là nơi Mặc Khanh ở, cũng là nơi nhiều hương khói nhất trong toàn bộ Tiên môn. Đó vốn nên là nơi tràn ngập tiên khí nhất, nhưng hiện giờ lại bao phủ một bầu không khí lạnh lẽo âm trầm.
Vừa bước vào đại điện, một luồng kiếm quang liền phóng thẳng về phía Tri Vi, tuy Tri Vi đã phản ứng cực nhanh, dùng phất trần ngăn cản, nhưng uy lực của kiếm quang lại không giảm chút nào. Khi nó sắp đâm vào thân thể ông, Phong Quang lại chắn trước người Tri Vi.
Khi luồng kiếm quang kia chỉ còn cách cô không quá một centimet, nó dừng lại.
Không khí trong đại điện càng thêm âm trầm.
Kiếm quang biến mất, từ chỗ tối cũng vang lên giọng nói một người,"Sao Phong Quang không chờ một chút. Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ có thể đi tìm nàng."
"Chờ đến lúc đó, hết thảy cũng đã chậm."
Phong Quang bình tĩnh nói:
"Ta không nghĩ tới, ngươi sẽ ra tay với Tri Vi."