Quyển 23 - Chương 29: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Quyển 23 - Chương 29: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 29: Công lược đại ca sơn trại chán đời
"Tri Vi không ngoan, đương nhiên ta phải dạy dỗ hắn."
Hắn cười,"Điều này chẳng phải Phong Quang đã từng dạy ta sao? Trẻ con không nghe lời thì không thể cưng chiều được."
"Nhưng Tri Vi đã trưởng thành, hắn không cần người dạy dỗ."
Cô hơi ngừng một chút, giọng nói lộ vẻ khó hiểu "Tri Vi là đại đồ đệ do ngươi tự mình dạy dỗ, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm xuống tay?"
Hắn nói:
"Bởi vì nó làm chuyện dư thừa."
Hắn đã từng có mệnh lệnh, dù bất kể thế nào, Tri Vi cũng không được dẫn Phong Quang ra khỏi Linh Lung Trì. Phong Quang nhìn bốn phía,"Mặc Khanh, nếu ta đã tới rồi, ngươi cần gì phải giấu mặt không ra?"
Xung quanh đột nhiên trầm mặc, lát sau, một nam nhân xuất hiện bên trong đại điện, hắn hơi mỉm cười,"Phong Quang đã muốn gặp ta, vậy ta liền tới."
Thấy hắn dùng dáng vẻ kia xuất hiện, Tri Vi đã lâu chưa lên tiếng lại chợt thở dài.
Phong Quang đã từng nghĩ tới, nếu gặp lại người nam nhân này cô sẽ có tâm tình ra sao. Hiện giờ sau khi đã nhớ được tất cả, một lần nữa gặp lại người nam nhân trước mặt, cô lại bình tĩnh ngoài dự đoán,"Ta muốn hỏi người mấy vấn đề."
"Phong Quang muốn hỏi điều gì, ta đều sẽ trả lời hết."
Đôi mắt cười của Mặc Khanh biểu lộ ý chân thành.
"Vì sao rõ ràng ta chết ở đế đô, nhưng lại thành quỷ ở núi Hắc Phong?"
"Núi Hắc Phong có linh khí dồi dào, là ta đưa hồn phách Phong Quang tới đó. Linh khí núi Hắc Phong có thể giúp nàng giữ nguyên dáng vẻ xinh đẹp nhất."
Mà không bị hoàn toàn thay đổi như những cô hồn đã quỷ thực sự kia.
"Trận pháp ở núi Hắc Phong cũng là do ngươi bố trí, có đúng không?"
"Không sai."
Hắn lại cười,"Nếu không làm gì cả, ta rất sợ Phong Quang sẽ rời khỏi núi Hắc Phong, đi đến nơi ta không thể nào tìm thấy." Cô từ từ nắm chặt tay thành đấm "Nếu trận pháp là do ngươi bày ra, vậy vì sao ngươi không nói cho hắn, ngược lại còn để hắn bị trận pháp của ngươi gây thương tích?"
"Không nói cho hắn, dĩ nhiên là vì ta cố ý."
Mặc Khanh khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười phong lưu tuấn dật,"Nếu Phong Quang gặp được hắn lại thích hắn thì làm sao bây giờ?
Rốt cuộc thì hắn cũng có khuôn mặt giống ta."
Cho nên, khi phái Mạc Khanh đến núi Hắc Phong, hắn đã không hề nói cho Mạc Khanh rằng nơi đó có trận pháp cao cấp mà hắn bố trí.
Phong Quang lại hỏi:
"Nếu ngươi sợ ta sẽ thích hắn, vậy vì sao ngươi không đích thân đến, mà còn phái hắn tới bắt ta làm gì?" Hắn vẫn chưa lập tức trả lời.
Sau một lúc lâu dịu dàng nhìn cô chăm chú, nụ cười của hắn càng tươi thêm,"Phong Quang, ta đã già rồi."
Phong Quang hơi khựng lại.
Nếu hắn có thể đạt đến phi thăng, vậy thì trường sinh sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng sau khi chuyện năm đó phát sinh, cái gọi là đạt đến phi thăng liền giống như một sự chê cười vậy. Hắn không thể nào chuyên tâm mà một lòng hướng đạo được nữa, ngược lại, tâm ma của hắn lại ngày càng nhiều, dần dần tới mức mà không ai có thể hóa giải được.
Đúng vậy, ngay cả Tri Vi cũng đã từ một tiểu đồng mà biến thành một lão nhân, huống chỉ là hắn?
Cô ngơ ngẩn hỏi:
"Vậy vì sao ngươi hiện giờ..."
"Hiện giờ Phong Quang chỉ đang nói chuyện với hồn phách của ta thôi."
Hắn cười khẽ,"Thân thể kia đã quá xấu xí già nua, Phong Quang sẽ không thích."
Nhưng mỗi lần linh hồn thoát ra đều sẽ gây tổn thương không nhỏ đối với bản thân hắn đang trong lúc tuổi già, bất kể là đối với thân thể, hay với hồn phách hắn.
Phong Quang chợt không biết phải nói gì.
Cô vừa im lặng, hắn liền nói,"Người già rồi, sẽ có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, nhưng khi đã già, người ta cũng sẽ không kìm lòng được mà càng ngày càng nhớ tới chuyện lúc trước. 300 năm trước đây, Tri Vi vẫn luôn khó hiểu! vì sao †a cá thể †(Y hỏ nàng mà đi eu hơn môêt nàn bá tánh xa lạ kia. Về sau, khi Tri Vi dần dần hiểu ra, ta lại khó hiểu, vì sao ta phải từ bỏ nàng để cứu những người xa lạ đó chứ?
Tri Vi thở dài: "Sư phụ..."
Mặc Khanh vẫn không nhìn Tri Vi mà chỉ nhìn Phong Quang không dời mắt,"Ta không ngừng hỏi chính mình có hối hận không? Không sai, ta hối hận. Ta cũng từng nghĩ, nếu trở lại năm đó, liệu ta có còn lựa chọn giống thế hay không? Nhưng ta lại không thể trở về. Ta trở thành anh hùng vô tư được mọi người ca tụng, nhưng cảnh đời đổi thay, những người đó rồi cũng chết. Ta chợt không rõ, việc ta từ bỏ nữ nhân mà ta yêu liệu có ý nghĩa gì?"
Phong Quang không nhịn được mà nói:
"Nhưng ngươi thật sự đã cứu rất nhiều người. “"
"Đối với ta hiện tại, những điều đó đã chẳng có ý nghĩa gì."
Mặc Khanh đi đến bên cạnh cô, duỗi tay ôm lấy gương mặt cô, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt khẽ động,"Vốn dĩ chúng ta có thể trở thành phu thê. Nàng sẽ ở cùng ta tại Tiên môn, nếu nàng nhàm chán, ta sẽ đưa nàng xuống chân núi đi dạo, ta biết nàng thích trẻ con, có lẽ không tới mấy năm, chúng ta cũng sẽ có một đứa nhỏ... Ta nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện tương lai, đây là điều mà trước khi gặp gỡ nàng ta chưa từng nghĩ tới, nhưng tất cả tưởng tượng của ta đều đã mất hết khi ta ôm lấy thân thể lạnh băng của nàng."
"Mặc Khanh..."
Dường như lúc trước hắn cũng dùng ánh mắt ôn nhu như vậy để nhìn cô, nhưng lại không... mang nỗi thống khổ nặng nề, ép người ta đến không thở nổi như vậy.
Hắn khẽ cười nói:
"Theo thời gian trôi đi, càng lúc lại càng có nhiều chuyện mà ta không hiểu rõ, vì sao ta lại là Đại đệ tử Tiên môn, vì sao ta phải gánh trên lưng nhiều trách nhiệm như vậy, vì sao... ta lại không thể lựa chọn người ta yêu? Sau khi nàng chết, ta giết càng nhiều ác quỷ yêu ma, tay lại vấy máu càng nhiều, trên người ta tựa như cũng có mùi máu tươi không thể tẩy hết. Bỗng nhiên có một ngày, các trưởng lão cùng nhau đến tìm ta, bọn họ nói ta có ma chướng. Đó là... lần đầu tiên ta biết, hóa ra ta cũng không phải là người hoàn mỹ không có khuyết điểm."
Phong Quang chậm rãi nói:
"Trên đời này, không có ai là hoàn mỹ cả."
"Không, ta có nàng thì mới có thể hoàn mỹ."
Măc Khanh châm rãi âm lấv câ. naoali trừ thân mình hơi cứna đồ: cô vẫn chưa có hành động phản ứng nào khác.
Hắn cười,"Nàng nhìn xem, chỉ khi có nàng bên cạnh, ta mới cảm thấy bản thân mình có được tất cả. Ngoại trừ nàng, ta không còn mong mỏi gì nữa."
Có cô ở bên, trái tim trống rỗng kia của hắn dường như mới được lấp đầy.
"Chỉ là... vì sao ta lại vứt bỏ nàng đây?"
Tay hắn ôm lấy hông cô càng thêm chặt, trong giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi kia rốt cuộc cũng xuất hiện cảm xúc thống khổ rất dễ dàng nhận thấy,"Năm đó vì sao ta lại vứt bỏ nàng? Ở Vô Đổ Nhai, ta không ngừng suy nghĩ vấn đề này, không ai có thể cho ta đáp án, thậm chí là... ngay cả dũng khí gặp nàng ta cũng không có. Phong Quang, ta là một kẻ nhát gan, ta chỉ dám nhìn nàng qua Linh Lung Trì, nhìn nàng nhàm chán ngồi dưới tán cây đếm lá, nhìn nàng lập từng mộ bia cho những người đã chết đi, lại nhìn nàng chậm rãi quên mất những người này, rồi sau đó... nàng cũng quên ta."
Mặc Khanh cảm thấy khủng hoảng chưa từng có, thậm chí còn khủng hoảng hơn cả khi thấy Phong Quang mất đi sinh mệnh.
Đối với Phong Quang, khi cô quên hắn, những hồi ức trong quá khứ đó sẽ không còn tồn tại, hắn sẽ chỉ còn là người xa lạ đối với cô.
Nhưng còn hắn thì sao? Hắn chẳng thể quên đi điều gì được, mà ngược lại, theo thời gian, những hồi ức ở bên cô càng lúc càng hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.
"Phong Quang đã từng hỏi ta, nếu người ta thích chết đi, liệu ta có thể cam tâm tình nguyện nhìn nàng ấy đầu thai chuyển thế hay không..."
Hắn dán sát bên tai cô nói nhẹ,"Ta trả lời là không"