Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 888 - Quyển 23 - Chương 30: Công Lược Đại Ca Sơn Trại Chán Đời

Quyển 23 - Chương 30: Công lược đại ca sơn trại chán đời Quyển 23 - Chương 30: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 30: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Hắn đã từng tính một quẻ, duyên phận giữa hắn và cô sẽ chỉ có một đời này, nên hắn không cách nào nhìn cô quên hắn đi mà đầu thai chuyển thế, bởi hắn sẽ không thể tìm được cô của kiếp sau, mà cô, sẽ thích một nam nhân khác.

Vì thế, Phong Quang liền thành một con quỷ chẳng thể đầu thai.

Đại đệ tử chính trực vô tư của Tiên môn năm đó nay đã khác rồi, hắn bị lòng riêng che mắt, cầm tù một oan hồn vô tội ở núi Hắc Phong 300 năm, lại khiến một đệ tử vô tội... trở nên hoàn toàn thay đổi.

Phong Quang lạnh lùng nói,"Ở trong mắt ngươi, Mạc Khanh... rốt cuộc là gì?"

"Hắn sao?"

Mặc Khanh cười, hơi cong mắt,"Hắn chỉ là thân xác mà ta bồi dưỡng."

Năm đó, để loại trừ ma chướng, hắn đã ở suốt ba tháng tại Vô Đổ Nhai. Mạc Khanh đã ra đời ngay trước mắt hắn. Vô Đỗ Nhai tích tụ ma chướng ngàn năm, một đứa trẻ lại xuất hiện trong đám sương đen đó. Hắn đưa đứa trẻ này về. Khi đứa trẻ lớn lên, hắn cũng liền phát hiện, đứa nhỏ này càng lúc càng giống mình.

Lúc đó hắn đã là chưởng môn Tiên môn, các đệ tử chỉ biết tôn xưng hắn một tiếng chưởng môn nên ngày càng ít người biết tên của hắn, vì thế, hắn đã đặt tên cho đứa trẻ này là Mặc Khanh, giữ bên cạnh mình mà dốc lòng dạy dỗ. Mặc Khanh bé nhỏ thật sự cực kỳ giống hắn, mỗi khi hắn nhìn đứa nhỏ này, kế hoạch trong lòng hắn lại dần hoàn thiện hơn.

300 năm sau, linh khí ở núi Hắc Phong cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa, hắn cần một người giúp hắn đưa Phong Quang trở về, mà người tốt nhất, cũng là người có thể sống sót dưới trận pháp hắn bày ra, dĩ nhiên ngoài Mặc Khanh thì không còn ai khác cả.

Nhưng vì lòng riêng quấy phá, hắn lại không hề nói cho Mặc Khanh biết chuyện trận pháp kia.

Ở Linh Lung Trì, hắn nhìn Mặc Khanh và Phong Quang gặp nhau, lại nhìn Mặc Khanh nói cho Phong Quang biết tên mình là Mạc Khanh, cuối cùng... nhìn bọn họ yêu nhau.

Điều quỷ dị chính là, hắn lại không hề sốt ruột, mà ngược lại còn âm thầm có một cảm giác hưng phấn. Phong Quang động lòng với Mạc Khanh là bởi hắn hoàn toàn giống mình, việc Phong Quang thích hắn chẳng qua như vậy, hắn sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đến tận khi Mạc Khanh gửi một phong thư tới hỏi hắn, có biện pháp nào có thể khiến quỷ hồn hoàn dương không.

Hắn cười, trả lời rằng chỉ cần đến vực sâu tìm một cây cỏ Hoàn Dương, liền có thể khiến quỷ hồn sống lại. Quả nhiên Mạc Khanh đã liều mạng đi tìm cỏ Hoàn Dương, mà hắn, cũng nhân lúc Mạc Khanh rời khỏi, phái nhóm Xích Huyền tới đưa Phong Quang đi.

Đèn Thanh Minh là hắn đưa cho Xích Huyền. Để bảo vệ Phong Quang, hắn đã từng đưa thuật pháp lên trên người cô, trừ phi là người có tu vi cao thâm hơn hắn, nếu không trong thiên hạ sẽ chẳng ai khiến cô bị thương được, mà vì muốn Phong Quang dễ chịu hơn một chút, hắn cũng bố trí không gian trong đèn Thanh Minh trở nên mộng ảo theo ý thích của cô.

Tiếp theo, hắn phải thực hiện bước mấu chốt nhất trong kế hoạch, cũng chính là bước cuối cùng, hắn muốn thân thể Mạc Khanh.

Thân thể hắn đã già rồi, mà thân thể Mạc Khanh còn rất trẻ tuổi, nếu không phải do Tri Vi dẫn Phong Quang tới, thì hắn đã có thể dùng thân thể Mạc Khanh đến gặp cô, hắn tin chắc rằng, khi đó Phong Quang tuyệt đối sẽ không nhận ra hắn được.

Mặc Khanh nhẹ nhàng nói với người trong lòng mình:

"Ta biết, vào 300 năm trước, Phong Quang chọn ta, nên lúc này Phong Quang cũng sẽ chọn ta, có đúng không nào?"

Một lúc lâu sau, hắn vẫn không thấy cô lên tiếng.

Cô chỉ đẩy hắn ra, rời khỏi ngực hắn, lại bình tĩnh trả lời:

"Có lẽ ngươi có thể mắng ta là nữ nhân thay lòng đổi dạ. Nhưng người ta thích bây giờ chỉ có Mạc Khanh."

Môi hắn khẽ động, chỉ nói ra hai chữ,"Phong Quang."

"Đúng là Phong Quang của 300 năm trước thật sự yêu Mặc Khanh, nhưng Phong Quang của 300 năm sau lại chỉ yêu một mình Mạc Khanh mà thôi."

Phong Quang luôn biết rất rõ điều mình muốn là gì, đối mặt với nam nhân đã từng khiến cô rung động, quả thật cô rất có cảm xúc, nhưng cô cũng rất rõ ràng, hiện giờ Mạc Khanh mới là nam nhân mà cô muốn.

Nụ cười mỉm ở khóe môi Mặc Khanh đã lộ ra sự miễn cưỡng, hắn đưa tay muốn chạm vào cô, nhưng lại bị cô tránh khỏi.

Tay hắn ngừng giữa không trung, trong mắt rốt cuộc cũng hiện vẻ hoang mang thất thổ,"Phong Quang... Hắn chẳng qua chỉ là... là thân xác ủa †a mà thâi. Nàng chỉ vì ta nên mới thí(đh hắn. Ta mới là naườồi mà nàng thích thực sự..."

"Mạc Khanh chính là Mạc Khanh, hắn có nhân cách độc lập và tư tưởng riêng của mình, hắn cũng không phải thân xác hay thế thân của ai cả."

Giọng nói của Phong Quang bình tĩnh đến gần như tàn khốc,"Hắn tốt như vậy, cho dù không có ngươi, ta vẫn sẽ thích hắn."

"Vậy àm

Hắn buông tay xuống, nhìn cô mà cười,"Phong Quang, nàng còn hận ta đúng không? Nàng hận ta năm đó đã không chọn nàng."

"Quả thật, trong nháy mắt khi biết đáp án kia, ta có hận ngươi, nhưng rất nhanh, nỗi hận này liền không tồn tại nữa."

Phong Quang nhẹ giọng nói:

"Ta biết, ngươi có trách nhiệm của mình, việc ngươi hy sinh số ít để cứu số đông là một lựa chọn chính xác."

Còn cô thì khác, cô chỉ sống trong thế giới của chính mình, nên cô có thể không chút do dự mà ích kỷ nói muốn lựa chọn người thân nhất với mình sống sót.

"Nàng không hận ta..."

"Phải, ta không hận ngươi."

Tim Mặc Khanh bỗng nhiên như bị dao cắt. Hắn muốn nghe cô nói rằng cô vẫn hận mình, vì ít nhất điều này có thể chứng minh sự tồn tại của hắn trong lòng cô vẫn còn trọng lượng nhất định, mà khi cô nói không hận, có nghĩa là ở trong lòng cô, hắn thật sự ngay cả một chút địa vị cũng không còn nữa.

Phong Quang nói:

"Không ai trách ngươi cả. Mặc Khanh, ngươi cũng buông tha cho chính ngươi đi, có một số việc, một khi đã qua thì bất kể chúng ta có cố chấp cỡ nào sẽ không trở lại được."

"Không trở lại được sao?"

Mặc Khanh giơ tay đỡ trán, khóe môi bỗng khẽ cong lên, áo trắng mặc trên người hắn lại như thêm một tia quỷ quyệt,"So với ta, Phong Quang lại càng thích Mạc Khanh hơn, mà hiện tại Phong Quang đến trước mặt ta cũng chỉ để gặp được hắn, có đúng không?"

Phong Quang khựng lại,"Hắn đang ở đâu?"

Mặc Khanh nâng tay, một cánh cửa từ từ mở ra, mùi máu tươi nồng nắc yâng vào mũi. "Mạc Khanh!"

Phong Quang lập tức chạy tới, cô đỡ nam nhân đang nằm trong trận pháp lên, mà lúc này trên người hắn đầy vết thương lớn nhỏ, trên mặt đất tràn đầy máu tươi của hắn, nhuộm đỏ cả sàn nhà,"Mạc Khanh... Huynh đừng chất..."

Mạc Khanh hơi mở mắt, khuôn mặt tái nhợt của hắn nở một nụ cười, suy yếu mà nói,"Lời Phong Quang vừa nói... Ta đều nghe được... Ta rất vui..."

"Mạc Khanh. ."

Cô quay đầu, không nhìn Mặc Khanh mà nhìn về phía Tri Vi,"Cầu xin ngươi, hãy cứu hắn!"

Tri Vi muốn tiến lên, nhưng Mặc Khanh giơ tay, lão nhân liền bị ngăn cách ở bên ngoài kết giới. Phong Quang không kìm được giận,

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!?"

"Ta đã nói với hắn, chỉ cần hắn nguyện ý đem thân thể hắn cho ta, ta sẽ giúp Phong Quang sống lại, hắn liền không chút do dự mà đồng ý cử hành nghỉ thức đoạt xá(1) này... Mặc Khanh cười nói:

"Hiện giờ, hắn đã sắp chết."

Phong Quang muốn che kín lại những miệng vết thương trên người hắn, nhưng miệng vết thương quá nhiều, cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô cuống lên nói:

"Mạc Khanh... Sao huynh lại ngu ngốc như vậy..."

"Ta biết Phong Quang đã chán làm quỷ lắm rồi... Chỉ cần nàng có thể hoàn dương..."

Mạc Khanh cố sức giơ tay, lau đi nước mắt trên mặt cô,"Ta thế nào cũng không sao cả..."

Mặc Khanh nhìn cảnh này, ý cười ôn hòa trở nên lạnh lẽo, trong tay hắn xuất hiện một chiếc hộp, hắn đi đến bên cạnh Phong Quang, nhẹ nhàng nói với cô:

"Sao Phong Quang phải đau lòng như thế? Cho dù hắn có chết, cũng đâu phải không có cách nào sống lại. Ở đây có cỏ Hoàn Dương, có thể giúp hắn khởi tử hồi sinh được, nhưng cỏ Hoàn Dương chỉ có một cây, ta vốn định dùng nó để giúp Phong Quang sống lại, mà bây giờ, Phong Quang sẽ lựa chọn thế nào đây?"

Mạc Khanh yếu ớt nói nhỏ,"Phong Quang... Nàng phải sống sót..."

Cô nhìn chiếc hộp kia, ánh mắt bất động. Mặc Khanh lại muốn xoa đỉnh đầu cô, nhưng bị cô tránh khỏi, hắn cười nói:

"Phong Quang không muốn lựa chọn cũng không sao, cho dù không có hắn, về sau ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng"

Khi hắn vừa dứt lời, cô đã có động tác.

"Ta lựa chọn cứu Mạc Khanh."

Cô cầm lấy hộp gỗ trong tay hắn, thái độ cương quyết không chút dao động.

*x+*xx*xx*xx*x***

(1) Đoạt xá: Là một khái niệm thuộc Đạo gia, chỉ việc một linh hồn mượn thân thể người khác để sống lại [vì để Phong Quang hoàn dương Mạc Khanh chủ động nhường thân xác cho Mặc Khanh]
Bình Luận (0)
Comment