Quyển 23 - Chương 31: Công lược đại ca sơn trại chán đời (Kết)
Quyển 23 - Chương 31: Công lược đại ca sơn trại chán đời (Kết)Quyển 23 - Chương 31: Công lược đại ca sơn trại chán đời (Kết)
Khuôn mặt tươi cười của Mặc Khanh cứng lại, chợt thấy cô đã mở hộp gỗ, hắn lại nắm lấy cổ tay cô,"Phong Quang... Nàng thật sự đã quyết định rồi sao?"
"Bất kể có thể nào, ta cũng phải cứu Mạc Khanh."
Phong Quang gạt tay hắn, lấy cỏ Hoàn Dương đỏ như lửa kia ra.
Thần trí Mạc Khanh đã không còn tỉnh táo do mất máu quá nhiều, nhưng hắn vẫn tiếp tục nỉ non,"Phong Quang... Sống sót..."
Phong Quang bỗng nghẹn ngào, cô gạt mạnh nước mắt, tiên thảo hóa thành những đốm sáng nhỏ bay vào thân thể Mạc Khanh, nhưng cô đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Mạc Khanh tỉnh lại.
Cô nhìn về phía Mặc Khanh,"Vì sao cây cỏ này lại không có tác dụng? Ngươi đã nói nó có thể cứu hắn mà!"
Mặc Khanh khẽ cười,"Ngoại trừ cỏ Hoàn Dương, còn cần một người có tu vi trăm năm trở lên mới có thể khiến người chết sống lại."
Phong Quang sửng sốt,"Tu vi trăm năm..."
Cô tìm đâu ra được trăm năm tu vi?
Ôm chặt thân thể Mạc Khanh, cô chợt nức nở thành tiếng, bởi vì cô cảm thấy tuyệt vọng.
Cô biết khi thành quỷ sẽ cô độc đến chừng nào, cô không muốn Mạc Khanh phải chịu đựng điều đó. Những thứ Mạc Khanh hy sinh vì cô đã đủ nhiều rồi, hắn nên sống thật yên lành mới phải.
"Khóc cái gì?"
Khi cô không kịp phòng bị, Mặc Khanh đã chạm vào gương mặt cô, hắn thấp giọng cười nói:
"Chẳng phải còn có ta ở đây sao? Trăm năm tu vi, chẳng phải ta cũng có à?"
Phong Quang dừng lại, cô ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn hắn, ngay cả tay hắn đang đặt trên mặt mình, cô cũng quên tránh đi.
Trong mắt hắn dường như có ánh sáng lướt qua, khiến người ta mê mầẩn,"Ta vốn định chờ đến khi ta có thân thể mới thì sẽ dùng cỏ
Hoàn Dương, dùng tu vi cả đời của mình để khiến Phong Quang sống lại. Nhưng hiện giờ, dường như ta chỉ có thể thực hiện một lựa chọn khác "Vì sao... Ngươi lại muốn giúp Mạc Khanh?"
"Không phải giúp hắn, mà là vì nàng."
Hắn gần như tham lam nhìn khuôn mặt cô, luôn là không nỡ bỏ qua chút biểu cảm nào trên mặt cô cả,"Từ khoảnh khắc nàng lựa chọn hắn, ta đã không còn lý do để tồn tại nữa rồi."
"Không phải. ."
Phong Quang nghiêm túc nhìn hắn "Ngươi không phải vì ta mà sống trên thế giới này, Mặc Khanh, đây là sinh mệnh của chính ngươi."
"Ta chỉ vì Phong Quang nên mới sống đến bây giờ. Dương thọ của ta vốn nên kết thúc từ năm mươi năm trước, nhưng ta vẫn luôn dùng cấm thuật để kéo dài tính mạng mình. Nàng không thể tưởng tượng được, thân thể ta đã... hoàn toàn thay đổi đến mức nào đâu."
Phong Quang há miệng thở dốc, rồi lại không biết nên nói điều gì.
Hắn cười, chỉ vào một gian phòng khác,"Phong Quang đoán xem, trong gian phòng kia có cái gì?"
"Ta không biết..."
"Trong đó là thân thể của nàng."
Khóe môi hắn nở một nụ cười đẹp đẽ,"Ta đã bảo quản thân thể Phong Quang. Chỉ cần thân thể Phong Quang còn ở đây, nàng sẽ không cách nào đầu thai chuyển thể."
Phong Quang ngẩn ra,"Ngươi nói cái gì?"
"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ta thực sự rất sợ, sợ khi Phong Quang lãng quên ta, mà trong lòng nàng lại không có oán khí, như vậy nếu nàng đi đầu thai mất thì làm sao bây giờ? Ta chỉ có thể dùng cách này để giữ nàng lại."
Canh giữ thân thể một người, khiến người đó chỉ có thể thành quỷ trôi dạt giữa thế gian, đây là một biện pháp làm tổn hại âm đức.
Nhưng hắn không có cách nào khác cả, chỉ có thể làm vậy thì mới giữ được cô.
Mặc Khanh chậm rãi nói:
"Trị Vi đã từng khuyên ta hãy thả nàng, nhưng ta không làm được. Ta đã từ bỏ nàng một lần, sẽ không từ bỏ lần thứ hai nữa. Chỉ là ta lại quên nghĩ tới một chuyện quan trọng hơn, rằng nếu Phong Quang từ bỏ ta, vậy ta biết phải thế nào?"
"Mặc Khanh..." Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh lá khô rơi xuống, cũng giống như hắn vậy, mất đi tất cả sức sống.
Bọn họ quen biết vào mùa thu, nên hắn đã nói với cô rằng hắn tên Thu Thức, mà bây giờ lại vào tiết trời đầu thu hiu quạnh, hắn chỉ có thể trở lại làm Mặc Khanh, một Mặc Khanh đã từng từ bỏ nữ nhân mình yêu nhất, hiện giờ lại bị nàng từ bỏ.
Phong Quang một lòng muốn Mạc Khanh sống lại, nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc dùng tính mạng một người khác để đổi lấy điều này. Cô nhìn Mặc Khanh, lại mất đi dũng khí mở miệng, đến lúc này cô chợt cảm thấy, hóa ra mình cũng là người lạnh lùng sắt đá đến vậy.
"Phong Quang có thể vĩnh viễn nhớ rõ ta không?"
Mặc Khanh cúi đầu yên lặng,"Bởi vì sau khi chết, ngay cả quyền lợi thành quỷ ta cũng không còn."
Vốn dĩ thân thể hắn đã phải chết từ lâu, nhưng lại cố kéo dài nhiều năm như vậy, cho dù hắn tiếc nuối mà chết đi, linh hồn tàn khuyết cũng sẽ không thể giúp hắn làm quỷ mà tồn tại trên thế gian này.
Phong Quang không lập tức trả lời, một lát sau, cô mới mở miệng nói:
"Ta không biết liệu ta có thể nhớ kỹ ngươi hay không."
Cô không muốn lừa hắn, vì thế chỉ có thể nói cho hắn đáp án không xác định này. Mặc Khanh cũng không cảm thấy thất vọng, hắn mỉm cười, dường như đã có sự chuẩn bị đối với đáp án đó.
Khẽ vuốt gương mặt cô lần cuối cùng, hắn nói nhẹ,"Phong Quang, nàng phải hạnh phúc."
Dứt lời, thân mình hắn dần trở nên mờ ảo, nét cười kia nhạt nhòa nhưng lại cực kỳ đẹp đẽ.
Phong Quang không kìm được mà vươn tay, nhưng tay cô lại xuyên qua thân thể hắn. Hắn tựa như ánh huỳnh quang, tiêu tán mất trong căn phòng tăm tối này.
Tay cô ngừng lại giữa không trung hồi lâu, cuối cùng khẽ dụi mắt, nhưng bất kể cô có lau thế nào, nước mắt vẫn dường như bất tận. Mà bên trong một căn phòng khác, một thân thể hoàn hảo như lúc đầu do mất đi nơi phát ra thuật pháp mà cũng hóa thành những đốm sáng nhỏ tựa đom đóm lan tràn khắp nơi, rồi hoàn toàn biến mất.
Tri Vi ở bên ngoài quỳ trên mặt đất, lão nhân cúi lạy nói nhỏ,"Sư phụ... Ra đi thanh thản."
Bỗng nhiên, cô cảm nhận được người đang dựa trong lòng mình có đâng tĩnh. hang Ouana eúi đầu chỉ thấv nhữna miêna vết thưởng lớn bé trên người Mạc Khanh đã không còn nữa, vết máu trên mặt đất cũng biến mất hoàn toàn. Khi thấy hắn mở mắt ra, cô rốt cuộc không nhịn được mà nức nở thành tiếng
"Mạc Khanh..."
"Là ta..."
Mạc Khanh hơi mỉm cười, rồi lại như nghĩ tới điều gì, hắn liền ngồi dậy từ trên mặt đất, ôm cô vào lòng "Vì sao lại dùng cỏ Hoàn Dương cho ta?"
"Ta muốn huynh sống sót..."
Phong Quang thút thít nức nở nói:
"Mạc Khanh, hắn đã chết rồi..."
Mạc Khanh hơi khựng lại, hắn biết người mà Phong Quang nói đến là ai, đồng thời hiểu rằng việc hắn có thể sống lại nhất định cũng là do người đó,"Đã là người thì đều không thoát được sinh tử, hiện giờ hắn chết cũng không phải do lỗi của nàng"
"Chỉ là ta vẫn hơi khổ sở. ."
Cô nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
"Trước nay ta chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ đi đến kết cục này."
"Hắn không thoát được khỏi ma chướng của mình, đây là kiếp số của hắn."
Phong Quang nhìn ngón tay mình trở nên trong suốt, cô nhẹ giọng hỏi:
"Mạc Khanh, mỗi người đều có kiếp số của riêng họ, có đúng không?"
Hắn nhẹ đáp,"Đúng vậy."
"Nếu là huynh... thì ta tin, dù bất kể kiếp số gì huynh cũng đều vượt qua được cả..."
"Phong Quang!"
Rốt cuộc hắn vẫn phát hiện sự thay đổi trên thân thể cô, chỉ có thể kinh ngạc bắt lấy cổ tay cô.
Toàn bộ thân mình cô đều đã trở nên gần như trong suốt, ngay cả ý cười trên mặt cũng yếu ớt hơn rất nhiều,"Ta vốn không có chấp niệm gì, mà hiện giờ hắn đã chết, nên thuật pháp hắn dùng để giam cầm ta cũng biến mất theo. Ta nghĩ, đã đến lúc ta phải đi rồi..."
"Không được..."
Hắn ôm chặt cô,"Ta sẽ nghĩ cách. Nàng không thể rời khỏi ta..." Cô nhắm mắt lại, khẽ thở ra,"Huynh phải sống thật tốt, chờ ta tới tìm huynh..."
"Phong Quang... Nàng không thể đi được..."
Bất kể hắn cầu khẩn thế nào, sau khi lời cô vừa dứt, trong vòng tay hắn cũng trở nên trống rỗng không còn gì.
Người và quỷ rốt cuộc không thể ở bên nhau, nếu thật sự có thể chung đường thì trên thế gian cũng sẽ không nhiều nam nữ đau khổ vì tình đến vậy.