Quyển 23 - Chương 34: Ngoại truyện 3 (ván cược trăm năm)
Quyển 23 - Chương 34: Ngoại truyện 3 (ván cược trăm năm)Quyển 23 - Chương 34: Ngoại truyện 3 (ván cược trăm năm)
Phong Quang tức giận,"Có phải vì muội là đệ tử mới duy nhất không sợ huynh, nên huynh mới thích tìm muội gây phiền toái!?
Mạc Khanh mất một cánh tay, dung mạo cũng bị hủy một nửa, cho dù tính tình hắn ôn hòa, nhưng các đệ tử mới của Tiên môn đều sợ hãi hắn, chỉ ngoại trừ Phong Quang.
Tuy nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, Phong Quang đã hối hận che kín miệng mình. Cô bé nhìn sắc mặt không đổi của Mạc Khanh, chợt cảm thấy hối hận, cẩn thận giữ chặt tay hắn, cô nhỏ giọng nói:
"Sư huynh... Rất xin lỗi, ta nói lời này không có ý gì khác đâu."
"Không sao."
Nắm lấy tay cô, hắn nhẹ giọng nói:
"Phong Quang muốn nói gì cũng đều không sao cả."
Hắn nói như vậy sẽ chỉ khiến cô càng thêm áy náy, cô khẽ cắn môi,"Về sau muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh..."
Tuy cô bé thường xuyên tỏ vẻ vênh váo tự đắc, còn có tính tình đại tiểu thư, nhưng trên thực tế, cô rất lương thiện lại đáng yêu hết sức.
Khóe môi Mạc Khanh khẽ mỉm cười,"Phong Quang có thể không bài xích huynh, huynh đã rất vui rồi."
Cô thấp giọng đáp lời, kỳ thật trong lòng cô cũng hiểu rõ, bất kể hắn làm gì cũng đều là vì muốn tốt cho cô, nhưng quan tâm quá mức sẽ khiến cô cảm thấy bất an.
Mạc Khanh nhẹ giọng hỏi cô:
"Trở về chứ?"
"Ừm..."
Cô khẽ gật đầu, tiếp theo, đã bị người kia dùng một tay bế lên.
Từ khi sư phụ hạ lệnh giao cô cho Mạc Khanh chăm sóc, đường như cô liền có một cái "máy đi bộ", khỏi phải dùng đến chân mình. Cô nằm trên đầu vai hắn, nhìn ánh trăng màu bạc chiếu trên mặt đất, nhưng ánh trăng lại biến mất rất nhanh, bỗng nhiên, một giọt mưa rơi xuống trên đỉnh đầu cô, cô ngẩng đầu, chỉ thấy mây đen che kín, là trời mưa.
"Sư huynh, trời mưa!" Cái tay nhỏ bé của cô đặt trên đỉnh đầu hắn, tựa như làm vậy có thể che bớt cho hắn một chút mưa, nhưng chẳng qua cũng chỉ phí sức.
Hắn cười nói:
"Chúng ta sắp về rồi, sẽ rất nhanh thôi."
Ôm cô, hắn dùng ngự kiếm bay lên, hơi nghiêng người, hắn che đi gió lạnh cho cô bé trong lòng. Phong Quang lại nhìn chằm chằm sườn mặt hắn mà ngây ra, cô nhíu mày, đưa tay chọc chọc trên sườn mặt hắn.
Hắn ôn nhu hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Vừa rồi... hình như muội nhìn thấy..."
Cô lại khẽ lắc đầu,"Không có gì." Trong nháy mắt vừa rồi, dường như cô thấy được một mảnh vảy màu xanh lục hiện ra trên sườn mặt hắn, nhưng khi cô cố gắng nhìn lại, thì liền không hề thấy vảy. Nhất định là do cô nhìn lầm.
Hắn cười khẽ,"Phong Quang thích náo nhiệt, vậy ngày mai ta liền dẫn muội xuống dưới chân núi chơi, có được không?"
"Thật sao!?"
"Dĩ nhiên là thật."
"Sư huynh, huynh thật sự quá tốt!" Cô hưng phấn ôm lấy cổ hắn, mọi chuyện râu ria gì đó cũng liền quên di.
Nhìn xem, hắn luôn tìm được phương pháp khiến cô vui vẻ. Mong muốn lớn nhất của hắn cũng là chăm sóc cho cô, khiến cô lớn lên vui vẻ mà không cần lo nghĩ.
Chuyện xưa ở thế giới này rốt cuộc cũng có kết cục viên mãn, mà ở một thế giới khác, một trận đánh cuộc cũng tuyên bố kết thúc.
Nam nhân áo đen ôm lấy thiếu nữ áo đỏ đang ngất đi, hắn nhìn nam nhân áo trắng trước mắt, cười khẽ một tiếng,"Mặc Khanh, người thua."
"Phải, ta thua."
Vẻ mặt Mặc Khanh không đổi, không ai biết cảm xúc chân thật trong lòng hắn là gì. Bên cạnh hắn là một đứa trẻ còn đang hôn mê, đó là Tri Vi,"Giao Long, cho dù ta thua, nhưng ta chưa bao giờ coi Phong Quang như tiền đặt cược."
Không lâu trước đây hắn đi vào đế đô, ở phủ Thừa tướng lại bị Phong Quang quấn lấy. Không thể phủ nhận. Mặc Khanh động lòng với cô. Trong lúc truy tìm Giao Long, Phong Quang cũng đi theo hắn. Giao Long đến mức lưỡng bại câu thương(1), bởi vậy, một trận đánh cuộc công bằng liền bắt đầu.
Ở bên trong ảo cảnh, bọn họ sẽ quên mình mà tiến vào đánh cuộc, hết thảy chuyện xưa cũng bắt đầu từ đó.
*xwx*xx*x*x*x*x**
(1) Lưỡng bại câu thương: Cả hai bên cùng bị tổn hại.