Quyển 23 - Chương 35: Ngoại truyện 4 (ván cược trăm năm)
Quyển 23 - Chương 35: Ngoại truyện 4 (ván cược trăm năm)Quyển 23 - Chương 35: Ngoại truyện 4 (ván cược trăm năm)
Mà cái gọi là đánh cuộc cũng rất đơn giản, Giao Long vốn luôn châm chọc tình cảm loài người, khi thấy Phong Quang lao tới chắn chiêu thay Mặc Khanh, hắn liền đưa ra lựa chọn, nếu Mặc Khanh có thể cùng nữ nhân loài người này kiên định không đổi mà đi đến cuối cùng hắn liền chấp nhận chịu thua, để Mặc Khanh trấn áp hắn tại Tiên môn ngàn năm.
Còn nếu Mặc Khanh thua, thì Mặc Khanh sẽ phải đáp ứng hắn một điều kiện.
Dưới mũ choàng, nam nhân áo đen vốn không có khuôn mặt lại dần biến thành dáng vẻ giống hệt Mạc Khanh trong ảo cảnh, hắn cười nói:
"Ta vốn định sau khi thắng sẽ khiến người tự tay chấm dứt tính mạng mình, nhưng hiện giờ ta đã đổi ý, ta muốn nữ nhân này."
"Ngươi đừng có mơ!"
Vết thương của Mặc Khanh còn chưa lành lại, Giao Long cũng bị thương, nhưng Mạc Khanh vẫn rút kiếm ra chỉ về phía trước.
Nhưng người nam nhân này lại không hề tránh, hắn chỉ nói rất bình thản:
"Vết thương trên người nàng ấy, chỉ một mình ta mới có thể trị được."
Kiếm kia liền ngừng lại trước người hắn, rốt cuộc vẫn không thể nhích tới một phân.
"Ngươi là đệ tử Tiên môn, có thể chịu được vết thương do loài yêu gây ra, nhưng Phong Quang thì không giống vậy, nàng ấy chỉ là một người bình thường, yêu lực trên miệng vết thương của nàng ấy, chỉ có ta mới có thể xua tan."
Hắn cong môi, chậm rãi cười."Nàng ấy không phải là tiền đặt cược, chẳng qua ta chỉ là... đơn thuần muốn nàng mà thôi."
Tay cầm kiếm của Mặc Khanh từ từ nắm chặt lại,"Nàng ấy là của ta."
"Không, nàng không thuộc về ngươi."
Nam nhân rũ mắt, nhìn gương mặt khi ngủ của cô, nói với vẻ cực kỳ vui sướng "Ngươi có thể vì người khác mà từ bỏ nàng, còn ta lại có thể vì nàng mà giết bất cứ ai."
"Đó là ảo cảnh."
"Nhưng lại là ảo cảnh chân thật nhất." thế, ngươi có dám nói rằng sẽ không dao động mà đưa ra một lựa chọn khác trước không?"
Mặc Khanh im lặng.
"Ngươi nhìn xem, loài người dối trá như vậy đó, bọn họ biết rõ đáp án, nhưng lại luôn thích phủ nhận. Phong Quang thì khác, nàng là một người con gái rất đơn giản, nàng biết mình muốn cái gì, cũng sẽ hiểu cho lựa chọn của ngươi, chỉ là... ở trong lòng nàng, ngươi đã không còn chút giá trị."
Khóe mắt hắn nhướn lên,"Mặc Khanh, Phong Quang là của ta. Từ một khắc ngươi dao động kia, ngươi đã thua rồi."
Rốt cuộc thì Mặc Khanh cũng là Đại đệ tử Tiên môn, được bao người gửi gắm hy vọng, mà Giao Long lại khác, hắn là yêu, điều này định trước rằng hắn không cần cố ky gì cả. Ngay cả những người mà hắn giết, nếu không phải là những kẻ tự xưng vì chính đạo nói muốn chém yêu trừ ma, hắn cũng sẽ không chủ động giết bọn họ. Chỉ là giết đi một kẻ thì lại có kẻ thứ hai, dần dần, số người mà hắn giết ngày càng nhiều, cũng gặp càng nhiều những tên loài người dối trá đó.
Loài người có thứ gọi là tình yêu, nhưng tai vạ đến nơi thì từng người chạy trốn; bọn họ cũng có thứ gọi là tình thân, nhưng khi một trận lũ lụt khiến con trai và con gái đồng thời gặp nguy hiểm, những kẻ làm cha mẹ đó lại không chút do dự lựa chọn cứu con trai, mà vứt bỏ con gái vốn yếu ớt hơn nhiều; loài người cũng có thứ gọi là tình bạn, nhưng vì danh lợi, bọn họ cũng có thể không chút do dự đâm sau lưng bạn mình một đao.
Phong Quang không giống thế, nàng có thể vì cứu Mạc Khanh mà chết, nàng thích hắn, liền có thể gửi gắm tất cả vui buồn mừng giận của mình cho hắn.
Nàng là bảo vật mà hắn phát hiện ra, có lẽ thân là yêu ma, hắn vẫn chưa hiểu cái gì là tình cảm, nhưng ít ra hắn đã tưởng tượng được, những ngày tháng trong tương lai, hắn sẽ chiều chuộng, che chở nàng. Hắn phải có nàng bằng được.
Mặc Khanh trầm mặc, đứng bất động rất lâu. Một lát sau, hắn nói:
"Người và yêu không thể chung sống, Phong Quang sẽ không thích ngươi."
Giao Long đã ôm Phong Quang, xoay người biến mất trong bóng đêm, chỉ còn tiếng hắn theo gió vọng lại,"Phong Quang yêu Mạc Khanh, ta chính là Mạc Khanh"
Trăng lên giữa trời, cuối cùng tiếng gió cũng ngừng hẳn.
x**x*xx*xx*x+**+* không thể đoán nổi được nội dung cốt truyện lun á các Fen!!!]