Quyển 24 - Chương 20: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 20: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 20: Công lược ảnh đế hết thời
Đối mặt với thái độ như vậy của con gái, Hạ Triều tức không chịu được, nhưng ông có tức cũng vô dụng, bình thường thế nào thì giờ vẫn thế thôi.
Về việc kéo gần quan hệ với Đoạn Mộ, đôi khi Phong Quang cũng cho rằng không thể quá nóng ruột, ví dụ như hôm nay, cô vẫn không hề đến tìm Đoạn Mộ, mà chờ ngày hẹn Đoạn Mộ đi ăn kia mới ra ngoài gặp hắn.
Cô hẹn hắn vào buổi tối, Đoạn Mộ dù thế nào cũng là một người có mức độ nổi tiếng rất cao, trời tối mới giúp hắn không dễ bị người khác nhận ra, mà hôm nay, Phong Quang cũng bao cả nhà hàng, cho nên nhà hàng ngày thường náo nhiệt, hiện giờ lại vắng vẻ hơn không ít.
Trên đường phố trước cửa nhà hàng, khi thấy một người đàn ông đeo kính bước xuống khỏi xe, cô liền lập tức vui vẻ bước tới,
"Anh đã đến rồi."
Để không khiến người khác nhận ra, hắn không chỉ đeo kính mà còn mặc âu phục màu đen cả người. Khi những người khác nhìn qua sẽ chỉ cho rằng hắn một tinh anh xã hội bình thường, nhưng cô lại vừa liếc mắt đã nhận ra hắn. Đoạn Mộ hỏi:
"Sao không chờ tôi ở trong nhà hàng?"
"Tôi ở chỗ này chờ anh cũng không có gì khác cả."
Cô nhìn dáng vẻ hóa trang này của hắn thì cảm thấy cực kỳ thú vị, nên cũng liền không nói cho hắn biết, kỳ thật khách sạn và quán ăn xung quanh đều đã bị cô bao trọn, xung quanh đều là người của cô, tuyệt đối sẽ không để phóng viên trà trộn tới.
Hắn cười nói:
"Bên ngoài gió lớn, cẩn thận cảm lạnh."
Tuy vẫn đang là mùa hè, nhưng gió tối nay lại hơi lạnh, mà cô lại mặc váy.
"Được rồi, lần sau tôi sẽ chờ anh ở bên trong."
Cô mỉm cười ngọt ngào,"Dù sao bất kể anh nói gì, tôi đều sẽ nghe lời hết."
"Cô Hạ"
"Gì cơ?"
Hắn cười,"Tôi nói gì, cô đều sẽ nghe sao?" Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu,"Nhưng nếu anh bảo tôi giết người, tôi nhất định sẽ không dám."
"Cô Hạ dường như rất sợ tối?"
".. Sao anh biết được?"
"Ngày đó khi cô ở lại chung cư của tôi, tôi biết nửa đêm cô thức dậy bật đèn lên rồi mới ngủ tiếp."
Phong Quang kinh ngạc,"Chuyện này anh cũng biết?"
"Chẳng qua nửa đêm tôi dậy uống nước thì thấy trong phòng cô có ánh đèn mà thôi."
Hắn buồn cười nói:
"Nếu cô Hạ nói sẽ nghe theo tôi bất kể tôi nói gì, vậy hay là..."
Hắn bỗng nhiên dắt tay cô, đi tới một chỗ trên vỉa hè đường cái. Ở đây có một cột đèn đường bị hỏng nên quanh chỗ này có chút tối tăm.
Phong Quang còn chưa kịp lấy lại tỉnh thần từ niềm vui được hắn dắt tay, đã nghe hắn nói:
"Cô Hạ đứng 5 phút ở chỗ này, được chứ?"
Cô sửng sốt nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng bởi vì cô đặt bao các quán xung quanh hết nên nơi đây đã vắng vẻ hơn rất nhiều, người đi đường và xe cộ đều rất ít, nhưng lời đã nói ra thì như bát nước đã hắt đi, cô cắn răng,"Được."
Hắn hơi bất ngờ, không nghĩ tới cô sẽ thật sự đồng ý. Nếu cô đã đồng ý rồi, hắn cũng chỉ có thể cười nói:
"Vậy tôi ở bên kia chờ cô Hạ. Cô Hạ nhớ kỹ, cô phải ở chỗ này đợi năm phút đồng hồ, không thể động một bước."
"Tôi biết."
Vẻ mặt của cô hết sức kiên định.
Đoạn Mộ lui đến ven đường. Hắn đứng ở đó nhìn cô, khẽ nhếch khóe môi, ý cười kia vẫn chưa từng thay đổi. Hắn biết, con người sẽ không dễ dàng chiến thắng nỗi sợ, cũng giống như hắn sợ tiếng sấm, cô thì sợ bóng đêm.
Thời gian dường như đã trôi qua ba phút, đột nhiên có một chiếc xe xuất hiện, phá vỡ sự im lặng lúc này.
Thị lực của Đoạn Mộ không tồi, hắn thấy rất rõ từ cửa sổ xe, tài xế trên xe có dáng vẻ say khướt, nếu không chiếc xe này cũng sẽ không lao lên lối đi bộ mà không giảm tốc hay chuyển hướng chút nào. như cũng thấy được chiếc xe kia, bởi vì cô nắm chặt góc váy mình, rõ ràng rất lo sợ nhưng vẫn không động một bước chân.
Đoạn Mộ không hề mở miệng, cũng không có hành động nào khác, hắn đang chờ, chờ cô động một bước. Cô dường như cũng đang đợi, nhưng cô đợi điều gì, hắn lại không biết được.
Trong bóng đêm rốt cuộc cũng vang lên một tiếng phanh gấp.
Tài xế uống say vươn đầu ra nói,"Hơn nửa đêm đứng trên đường tìm chết hả!"
Vừa nói xong câu đó, trong nháy mắt, lập tức có hơn mười chiếc xe vây quanh xe gã kia, vệ sĩ áo đen bước từ trên xe xuống trực tiếp xách gã tài xế kia ra ngoài, mọi người không nói một câu liền đưa gã ta đi.
Những người này đương nhiên là người nhà họ Hạ, chỉ là vừa rồi Phong Quang thông báo qua di động, bảo bọn họ đừng bước ra nên bọn họ mới chờ tới hiện tại.
Mà bây giờ Phong Quang đang được Đoạn Mộ ôm trong lòng, là do vừa rồi Đoạn Mộ lao tới, bắt lấy tay cô, kéo cô tới gần, lại bởi vì quán tính nên cô va vào ngực hắn.
Không khí chớp mắt liền yên lặng. Trong bóng đêm, cô khó mà nhìn rõ được tình cảm trong mắt hắn,"Vì sao không tránh ra?
"Tôi nói rồi, tôi sẽ nghe lời anh nói."
Khuôn mặt nhỏ của cô thoáng hiện vẻ tái nhợt, cô nở một nụ cười,"Tôi đã đứng đủ năm phút chưa?"
Hắn nói:
"Chưa đủ."
"Vậy... hay là tôi lại đứng thêm lần nữa?"
Hắn bỗng nhiên thở dài,"Không cần."
"Vì sao?"
"Bởi vì... Em thật ngốc."
Đoạn Mộ nói xong, lại bất đắc dĩ cười, tay hắn bắt lấy cằm cô. Hơi cúi đầu xuống, bất ngờ hôn lên môi cô.