Quyển 24 - Chương 21: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 21: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 21: Công lược ảnh đế hết thời
Nụ hôn bất ngờ khiến Phong Quang trở tay không kịp, nhưng rất nhanh, cô chẳng kịp nghĩ gì mà say mê chìm đắm trong đó.
Qua hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng kết thúc nụ hôn này, lại không hề buông tay đang ôm cô. Cô đã không thể nào ngừng đỏ mặt tim đập nhanh.
Đoạn Mộ khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay lướt qua khóe môi cô, hắn nhẹ giọng hỏi:
"Thích không?"
Cô đỏ mặt gật đầu. Đoạn Mộ bị phản ứng đáng yêu của cô làm cho không kìm được ý cười, cô lại có chút mê man mà hỏi:
"Điều này... có nghĩa là anh thích tôi sao?"
"Thích hay không thì tôi không rõ, nhưng ít ra tôi rất rõ ràng, suy nghĩ muốn hôn một người là điều mà trước đây tôi chưa từng có."
Cô càng thêm hoang mang khó hiểu, sự đặc biệt này rốt cuộc là thích hay không thích đây?
Hắn lại không hề rối rắm với chuyện này như cô. Dắt tay cô đi vào nhà hàng, hắn mỉm cười nói:
"Chúng ta tới để ăn cơm, không phải tới để chịu gió lạnh."
"Nếu như chịu gió lạnh cùng với anh... thì hình như cũng có chút thú vị"
Hắn rũ mắt, thấy khuôn mặt nhỏ của cô càng thêm mềm mại đẹp đế dưới ánh đèn, yết hầu khẽ động, hắn rốt cuộc không nhịn được mà lại lần nữa cúi đầu, đặt trên môi cô một nụ hôn. Lúc này, cô lại chỉ hơi sửng sốt một chút, liền đưa tay lên vòng lấy cổ hắn mà đáp lại.
Ở nhà hàng không có những người khác, nên hắn có thể không kiêng nể gì mà nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, rồi lại dụ dỗ cô đến mức ý loạn tình mê.
Phong Quang không cách nào chống cự khí chất thành thục trên người hắn. Đối với cô, người đàn ông lớn hơn cô mười hai tuổi này giống như rượu mạnh, luôn có thể khiến cô say khướt, rồi lại không thể rời xa cảm giác say này được.
Dường như rất lâu sau, nụ hôn triền miên này mới kết thúc, hơi thở cô không ổn định, nhưng hắn vẫn chưa hề rời đi, đầu lưỡi mềm nhẹ miêu tả hình dáng môi cô, hắn khẽ cười một tiếng.
"Tôi phát hiện, thân mật với em là một chuyện khiến đại não tôi hưng phấn."
Đây dường như là một lời âu yếm. Trong lòng cô vui mừng, liền không nhịn được mà hỏi:
"Hưng phấn đến mức nào?"
"Muốn ăn em."
Cô hơi ngẩn ngơ, không rõ chữ "ăn" mà hắn nói là ý nghĩa nào, cho nên cũng không cách nào nói tiếp.
Đoạn Mộ vừa thấy vẻ mặt của cô liền biết cô nghĩ gì, hắn nắm tay cô đi vào thang máy, khóe môi treo ý cười như có như không, chờ khi thang máy lên tới tầng cao nhất, lúc cửa thang máy lần thứ hai mở ra, ở bên trong đã toát ra không khí kiều diễm.
Khuôn mặt Phong Quang đỏ bừng, còn cực kỳ nóng.
Hắn giúp cô chỉnh lại chiếc váy hơi lộn xộn, vén một lọn tóc dài trước ngực cô ra sau tai, ngón tay hắn vẫn chưa rời đi mà hơi lướt qua dấu vết màu đỏ trên cổ cô, tâm tình hắn cực tốt, lại sung sướng mà quan tâm hỏi cô:
"Có thấy ổn không?"
Cô đỏ bừng mặt gật đầu.
Vừa rồi tay hắn làm loạn, cả độ ấm từ môi lưỡi hắn, cảm giác đó tựa như vẫn còn lưu lại trên người cô.
Đoạn Mộ thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô lại khẽ cười, hắn dẫn cô ra khỏi thang máy, nhưng vừa rồi động một bước, chân cô đã nhữn ra không còn sức lực, suýt nữa là ngã xuống, may mà hắn ôm lấy cô từ sau lưng, một bàn tay vòng qua eo cô, hắn hôn lên đỉnh đầu cô một cái, nói nhẹ:
"Quả nhiên là đại tiểu thư, bây giờ đã không còn sức lực."
"em"
Cô xấu hổ giận dữ nhấp môi, nghĩ không ra lời nào để phản bác lại, bởi vì sự thật đúng là như thế.
Đoạn Mộ đương nhiên sẽ không thật sự chọc cô tức giận, hắn bế ngang cô lên, tiến đến chỗ bọn họ từng ngồi,"Chẳng qua có tôi ở đây, dù Phong Quang không còn sức lực cũng không sao cả."