Quyển 24 - Chương 26: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 26: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 26: Công lược ảnh đế hết thời
Máu tươi của người phụ nữ còn đang tí tách nhỏ giọt trên sàn nhà, bất kể là ai, nhìn thấy cảnh tượng giết người quỷ dị này đều sẽ bị dọa không nhẹ.
Phong Quang vịn vào tường đứng lên, chân cô còn đang nhữn ra, nếu như lúc trước, cô sẽ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng cô nỗ lực không nhìn cảnh tượng bi thảm trong căn phòng đó, mà chậm rãi bước qua, đóng cửa lại.
Cô không quay đầu lại mà vịn tay vào tường đi thẳng tới phòng mình. Ngồi trên giường, tay cô còn hơi run rẩy, tâm lý chưa kịp chuẩn bị gì đã gặp phải một người phụ nữ chết thảm, điều này khiến cô kinh hãi, khó mà bình tĩnh được. Cô tính thời gian, chờ đến khi cuộc họp báo sắp kết thúc mới gọi một cuộc điện thoại báo nguy cho cảnh sát.
Cũng không bao lâu sau khi cô gọi điện xong, cửa phòng liền mở ra, Đoạn Mộ bước tới. Vừa nhìn thấy hắn, cô liền lập tức đứng lên lao vào trong lòng hắn.
Cô vùi đầu ở ngực hắn. Hắn không thấy được sắc mặt hơi trắng bệch của cô, nhưng cũng mẫn cảm nhận ra cảm xúc của cô không ổn,
"Phong Quang, làm sao vậy?"
"Em nhìn thấy... Có một người phụ nữ bị giết..."
Hắn hơi khựng lại, vuốt định đầu cô trấn an rồi thấp giọng nói:
"Có lẽ... Phong Quang chỉ nhìn nhầm thôi."
"Không, em không nhìn nhầm."
Cô ngẩng đầu, sắc mặt kiên định,"Em có thể xác định, điều em nhìn thấy chính là thật."
"Nếu là thật, vậy gọi điện báo nguy đi."
"Em đã gọi rồi."
Cô lại dựa vào trong lòng hắn, lòng còn sợ hãi mà nói:
"Vừa rồi khi em gọi điện, em cũng dùng danh nghĩa nhà họ Hạ để nói với bọn họ, bọn họ sẽ không gióng trống khua chiêng đến đây. Hôm nay là họp báo phim mới của anh, không thể để truyền thông biết ở đây xảy ra chuyện."
Đây cũng là lý do vì sao khi cô nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia mà còn có dũng khí đóng cửa lại rồi mới rời đi.
Đanan Mô nohe vona lời â nái ứ cười trana mắt càng thêm eâÂu. aionda nói nhẹ nhàng của hắn vang lên,"Phong Quang nhất định đã cực kỳ sợ hãi."
Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, bế cô lên ngồi ở mép giường.
"Em rất sợ hãi..."
Cô nhớ lại người phụ nữ đã chết kia, sợ hãi nắm chặt lấy quần áo hắn,"Đoạn Mộ, anh không biết phương thức chết của người phụ nữ kia kỳ quái đến thế nào đâu. Em cảm thấy người giết cô ta, nhất định không phải là tội phạm giết người đơn giản..."
"Đây không phải là chuyện Phong Quang nên suy xét, Phong Quang có thể quên chuyện này đi."
Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, chậm rãi nói nhỏ,"Quên chuyện không tốt này đi, tôi thích em vui vẻ."
Đắm chìm trong nụ hôn ôn nhu của hắn, cô không còn đầu óc để nghĩ tới chuyện gì cả.
Mười phút sau, cảnh sát tới khách sạn, bọn họ phong tỏa gian phòng kia, cũng phái một cảnh sát nhỏ vừa tốt nghiệp ra trường tới hỏi người đầu tiên phát hiện vụ án là Phong Quang. Hỏi người đầu tiên phát hiện về tình huống khi đó cũng là lệ thường.
"Cô Hạ đã phát hiện ra người chết như thế nào?"
Người đàn ông trẻ tuổi này tên là Ngô Sâm, anh ta chỉ vừa mới trở thành cảnh sát, còn chưa quen với cảnh tượng vụ án giết người dã man đến vậy, vì thế thầy hướng dẫn anh ta sai anh ta dò hỏi tình huống từ Phong Quang, đây là công việc đơn giản nhất.
Chỉ là, Ngô Sâm nhìn dáng vẻ đứng chung một chỗ tương đối thân mật của ngôi sao lớn Đoạn Mộ và Phong Quang... Anh ta cũng thông minh không hỏi thêm điều gì.
Phong Quang nói:
"Tôi bước qua từ phía đó của hành lang, cửa mở ra nên tôi liền thấy được."
"Cô Hạ có nhìn thấy người khả nghỉ nào khác ở gần đó không?
"Không thấy."
Cô lắc đầu,"Lúc ấy trên hành lang cũng chỉ có một mình tôi."