Quyển 24 - Chương 39: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 39: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 39: Công lược ảnh đế hết thời
Hai mắt Ngô Sâm lập tức sáng lên, anh ta bắt lấy tay Đoạn Cao, kích động nói:
"Đại sư(1), tôi đặc biệt thích đọc tiểu thuyết của ông đó!"
"Cảm ơn đã thích."
Đoạn Cao cười thân thiện,"Tôi cũng rất kinh ngạc khi cảnh sát lại đọc sách của tôi."
"Không chỉ có tôi đâu, người trong cục chúng tôi đầu đọc hết!"
Vẻ mặt lúc này của Ngô Sâm không khác gì người hâm mộ gặp được thần tượng của mình,"Đại sư, sao ông lại... lại có thể viết ra nhiều tác phẩm hay bất ngờ như vậy?
Như trong tác phẩm "Ưu nhã tử vong", không ngờ ông có thể phân tích tâm lý của từng tội phạm chuẩn xác như thế, ngay cả chuyên gia tâm lý tội phạm của chúng tôi cũng nói ông viết hoàn toàn không có lỗ hổng!"
Đoạn Cao ngượng ngùng cười,"Cũng vì tôi muốn viết ra cuốn sách thật hay nên mới đặc biệt đọc rất nhiều sách tâm lý, cũng đến đại học hỏi qua không ít giáo sư, không ngờ có thể được những người chuyên nghiệp như các anh đánh giá cao như vậy."
"Không không không, đánh giá này không cao chút nào cả! Vốn từ của tôi quá ít, cũng không biết nên biểu lộ sự ngưỡng mộ với tài hoa của đại sư như thế nào. Đại sư, tác phẩm mới "Người chết thứ ba" của ông tôi còn chưa kịp đọc, không biết tiếp theo ông định viết thế nào..."
Một vị cảnh sát bên kia gọi:
"Ngô Sâm!"
"Ơi! Tôi tới liền!"
Ngô Sâm đáp một câu, lại vui vẻ phấn chấn nói với Đoạn Cao:
"Đại sư, tôi đi trước vậy, có cơ hội tôi nhất định phải trò chuyện thật tốt với ông."
Đoạn Cao cười gật đầu, lúc này Ngô Sâm mới rời đi.
Đoạn Cao cũng thở phào nhẹ nhõm "Người trẻ tuổi bây giờ ấy mà, đúng là khó theo kịp sự nhiệt tình của bọn họ."
Đoạn Mộ trêu chọc,"Dù con ở giới giải trí nhiều năm như vậy, cũng rất ít khi thấy được fan nào nhiệt tình đến thế."
"Con cũng đừng mỉa mai ba nữa." Đoạn Cao không được tự nhiên nói:
"Chỗ này đã không còn chuyện của chúng ta nữa rồi, chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn cơm thôi."
"Được ạ."
Đoạn Mộ đáp lời, lại quen tay định bế Phong Quang lên, kết quả cô liền nhanh như chớp xông ra ngoài.
Bóng dáng cô rất vội,"Em chờ ở tầng dưới!"
Cô bỏ chạy giống như sau lưng có yêu ma quỷ quái đuổi theo vậy, ngay cả mắt cá chân bị trật cũng không để tâm. Cô thật sự không muốn bị Đoạn Mộ bế lên trước mặt nhiều người như thế, sẽ mất mặt lắm! Quả thực mất mặt giống như một đứa bé sáu bảy tuổi vẫn ngồi xe nôi vậy!
Đoạn Mộ nhìn cha mình, không yên tâm mà nhanh chóng đuổi theo.
Hiện tại, thật ra chỉ có một mình Đoạn Cao có thể thảnh thơi chậm rãi mà bước.
Vì để Phong Quang không bị ám ảnh mà mất hứng ăn cơm, Đoạn Mộ đặc biệt đi đến một nhà hàng Trung Quốc khá xa khách sạn. Nhà hàng Trung Quốc này cũng do hắn chỉ tiền mở ra, nhưng ngoại trừ Diêu Phong thì không ai biết hắn có làm kinh doanh cả.
Cũng không ít người trong giới nghệ sĩ có tiền mở cửa hàng, nhưng kín tiếng như hắn thì thật ra lại không nhiều lắm.
Trên bàn cơm, đối mặt với món thịt mình thích. Phong Quang khó có lúc nào tỏ ra rụt rẻ mà không thường xuyên gắp thịt như bây giờ, ngược lại còn thường xuyên gắp rau, cô không muốn để cha chồng tương lai có ấn tượng rằng mình kén ăn.
Đoạn Mộ nhìn cô cố nhịn không ăn thịt mà cảm thấy hết sức thú vị. Hắn không định vạch trần cô, nhưng cũng rất không nỡ để cô tra tấn khẩu vị mình như vậy, vì thế, hắn chỉ có thể động đũa gắp thịt vào trong bát cô, lại ra vẻ nghiêm túc mà nói:
"Trước kia Phong Quang vẫn chỉ ăn rau dưa, như vậy thì không được, em cần ăn thêm chút thịt để mập lên một chút."
Phong Quang cảm động, đây mới thật sự gọi là bạn trai! Nhưng bề ngoài cô vẫn tỏ vẻ vờ vịt,"Chỉ là em cảm thấy, ăn nhiều rau sẽ có ích cho sự khỏe mạnh của thân thể."
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Đại sư: Cách gọi tôn kính với người có trình độ bậc thầy trong một lĩnh vực, không giống với cách gọi dành cho các vị cao tăng trong Phật