Quyển 24 - Chương 40: Công lược ảnh đế hết thời
Quyển 24 - Chương 40: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 40: Công lược ảnh đế hết thời
"Điều này không thể được."
Đoạn Cao ngồi đối diện nói:
"Ăn uống thì cần phải cân đối, tuy ăn rau có ích cho cơ thể, nhưng ăn thịt cũng bồi bổ cơ thể rất tốt. Nào, ăn nhiều thịt một chút đi, Đoạn Mộ nói không sai, cháu quá gầy rồi đó!"
Nói xong, Đoạn Cao liền chuyển hết các đĩa thịt tới trước mặt Phong Quang.
Phong Quang mừng thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại tỏ ra cực kỳ khó xử,"Thôi được rồi... Nếu bác trai đã nói như vậy, cháu vẫn nên ăn nhiều thịt một chút thôi."
Cô cố tỏ vẻ miễn cưỡng đưa thịt vào miệng mình, thật sự khiến người ta cảm thấy như thể, nếu không có người ép cô, thì cô sẽ không ăn một chút thịt nào vậy.
Đoạn Mộ cầm khăn ăn lau đi mảnh vụn dính ở khóe miệng cô. Ở góc nhìn chỉ có cô thấy được, hắn khẽ cong khóe môi, ý cười nhìn thấu hết thảy trong mắt hắn khiến cô cảm thấy cực kỳ quẫn bách.
Nhưng rất nhanh, da mặt Phong Quang liền dày lên mà trừng mắt nhìn lại hắn. Cô diễn kịch thì đã làm sao? Cuộc đời giống như vở kịch, có ai mà không phải diễn?
Đoạn Mộ lại cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì để khỏi chọc cô tức giận. Có đôi khi, bất kể là chuyện gì, bạn trai chỉ cần nhường bạn gái là được.
Ăn cơm xong, Đoạn Cao nói sẽ tự mình trở về, Đoạn Mộ đưa Phong Quang về nhà họ Hạ.
Phong Quang ngồi trên xe, vuốt cái bụng no tròn, trong xe mở điều hòa cực kỳ thoải mái,"Ba anh thật sự quá nhiệt tình, em vốn dĩ còn không định ăn thịt, kết quả cuối cùng đều bị em ăn hết."
Đoạn Mộ liếc khóe mắt nhìn cô tiếp tục diễn, cười nói:
"Vậy lần sau ăn cơm, tôi sẽ chỉ gọi món rau."
"Đừng!"
Phong Quang vừa nghe liền nóng nảy.
"Anh mà dám chọn toàn bộ là rau, em sẽ không bao giờ ăn cơm với anh nữa!'
"^Ðif7Znd nhiên là †ôi không dám" Tâm tình Đoạn Mộ dường như rất tốt,"Chẳng qua... Nhìn một cô nhóc không biết trời cao đất dày giả bộ làm thục nữ, tôi liền không nhịn được mà muốn đùa cô ấy chút thôi."
Cô "Hừ" một tiếng, quay đầu đi không để ý tới hắn.
Đoạn Mộ dùng một bàn tay khẽ xoa đầu cô, cười nói:
"Đừng nóng giận, lần sau ăn cơm, tôi sẽ gọi thêm mấy món thịt em thích."
Hắn không hiểu nổi, cô thích ăn như vậy mà sao mãi vẫn không mập lên? Hắn vẫn luôn cảm thấy, nếu như cô béo thêm chút nữa, xúc cảm khi bế lên nhất định sẽ càng tốt hơn. Phong Quang lại chợt thở dài.
Hắn hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Lần này không kịp chuẩn bị đã gặp cha anh, cũng không biết ấn tượng của ông ấy đối với em thế nào."
"Yên tâm, ông ấy rất thích em."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Đoạn Mộ nói: "Ba tôi rất dễ tính, em không cần cảm thấy mất tự nhiên."
Phong Quang suy nghĩ trong chốc lát, lại đột nhiên hỏi:
"Ông ấy có đối tốt với anh không?"
Đoạn Mộ cười,"Sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì khi anh còn rất trẻ đã ra ngoài làm việc."
"Đây là lựa chọn của chính tôi, không liên quan gì đến việc ông ấy có tốt với tôi hay không cả."
Hắn thấp giọng nói:
"Em thấy đấy, bây giờ ông ấy yêu cầu đạo diễn để tôi làm nam chính, chẳng phải đã chứng minh ông ấy muốn giúp tôi sao?"
"Ừm... Anh nói cũng phải."
Cô khẽ gật đầu, không còn băn khoăn vấn đề này nữa.
Mười phút sau, tại cổng nhà họ Hạ.
Vũ Văn đã đợi một lúc lâu mới thấy có chiếc xe màu đen dừng lại. Vừa thấy cô gái bước xuống xe, hắn ta lập tức bước qua túm lấy cổ tay cô, lạnh giọng hỏi: "Hạ Phong Quang, cô có cách liên hệ với Đoạn Mộ đúng không? Đưa tôi đi gặp hắn!"
"Anh làm tôi đau!"
Tay Phong Quang bị hắn ta cầm quá chặt mà phát đau, nhưng lại không vùng ra được.
Bỗng nhiên, một bàn tay khác vươn tới, bắt lấy tay Vũ Văn mà vặn ngược. Vũ Văn bị đau, nếu hắn ta vẫn không buông tay Phong Quang thì gãy xương là cái chắc. Hắn ta cố sức rút tay về, lại lui ra phía sau một bước, bất ngờ gặp được người hắn ta muốn tìm.
Đoạn Mộ nhẹ nhàng xoa cánh tay đang đỏ tên của Phong Quang, hắn nâng mắt cười khẽ, ý cười trong con ngươi lại không có nữa phần thân thiện,"Không biết anh Vũ Văn tìm tôi có chuyện gì?"