Quyển 25 - Chương 14: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 14: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 14: Công lược hoàng đế bệnh tật
Nhật Quỹ bị ăn một đá, đang muốn nói lại cái gì đó thì một thị vệ canh cổng khác đã trở lại sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý.
Người đến cùng thị vệ kia chính là Phong Tuyền với vẻ mặt luôn nghiêm nghị.
Giống như ở nước Đông Dương có Đại tướng quân là Tân Dã, thì nước Nam Thải cũng có một vị Đại tướng quân, đó chính là Phong Tuyền. Tuy nhiên, điểm khác biệt với Tân Dã chính là Phong Tuyền luôn trung thành và tận tâm với quốc vương Nam Thải, đặc biệt là bởi tính tình vô hại của Mộ Quy nên Đại tướng quân như hắn "rầu thúi ruột".
Đối với việc Mộ Quy muốn dẫn theo hai người lai lịch không rõ này, Phong Tuyền có thể nói là vừa thận trọng lại vừa đề phòng chặt chẽ, thường xuyên phái người quan sát Phong Quang và Nhật Quỹ sau lưng đã không tính là gì, mà thỉnh thoảng hắn còn tự mình đến đây tìm hiểu, giống như hôm nay vậy.
Phong Quang và Nhật Quỹ nhìn nhau một cái, rất ăn ý mà nói một câu:
"Chào Tướng quân."
Phong Tuyền gật đầu, hỏi:
"Không biết mấy ngày này hai vị ở đây đã quen chưa?"
"Rất tốt."
Nhật Quỹ nói:
"Có thể đi theo bên cạnh bệ hạ là vinh hạnh của chúng ta.
Phong Quang gật đầu theo.
"Vậy là tốt rồi, sắp tới bệ hạ sẽ khởi hành sang một huyện khác, trên đường đi sẽ tương đối gian khổ, ta thấy hai vị xuất thân không tệ, hy vọng có thể nhẫn nại một chút, đừng gây thêm phiền toái trên đường là được."
Nghe mấy chữ "xuất thân không tệ" này, Phong Quang và Nhật Quỹ hết sức bình thản ung dung. Đương nhiên bọn họ biết lời mình bịa ra có trăm ngàn sơ hở, mà hai người cũng không rõ nguyên nhân Mộ Quy giữ mình lại là gì, dù sao điều gì đến sẽ đến, có trốn cũng không thoát được, bọn họ đương nhiên cần thích ứng trong mọi tình cảnh.
Phong Tuyền lại nói:
"Đương nhiên, nếu hai vị không chịu được khổ, ta cũng có thể sắp xếp để hai vị ở lại trong nha môn này làm việc, sẽ không cần phải đi cùng bệ hạ nữa." Ý hắn là... có thể giúp hai người bọn họ rời khỏi Mộ Quy?
Phong Quang đương nhiên là không muốn rời đi, nhưng cô nhìn về phía Nhật Quỹ, nhăn mày lại, nghĩ thầm hắn nhất định sẽ muốn nhanh chóng trở lại nước Đông Dương. Cô nên làm cách nào để mình ở lại còn Nhật Quỹ thì rời đi đây?
Trong lúc cô rối rắm suy nghĩ vấn đề này, thì Nhật Quỹ đã nói:
"Bệ hạ giúp chúng ta, chúng ta cũng là người tri ân báo đáp. Nếu đã được bệ hạ cứu, vậy chúng ta sẽ tận tâm phục vụ bệ hạ cả đời."
Phong Quang mở to hai mắt. Không đúng, sao Nhật Quỹ lại có thể không muốn rời đi?
Phong Tuyền trầm mặt, hắn hừ một tiếng,"Vậy chúc hai vị đi đường may mắn."
Phong Tuyền vừa đi, Phong Quang tiền nhìn một người canh cổng khác rồi kéo Nhật Quỹ sang một bên, khẽ hỏi:
"Vì sao ngươi lại không muốn rời đi?"
"Tuy Phong Tuyền nói nguyện ý để chúng ta rời đi, nhưng lại khó bảo đảm rằng hắn sẽ không có ý khác."
"Tức là thế nào?"
Nhật Quỹ bình thản liếc mắt nhìn Phong Quang, mang vẻ ngạo nghễ của người tri thức coi rẻ đồ thất học,"Phong Tuyền nói sẽ giúp chúng ta rời đi biết đâu chỉ là để thử lòng. Đừng quên hắn vẫn luôn cho rằng chúng ta cố ý tiếp cận Mộ Quy với mục đích không đơn giản, mà trước kia ta nghe nói, hắn là kẻ thà giết sai một nghìn người, cũng không bỏ sót một tên. Kỳ thật hắn đã sớm muốn động thủ với chúng ta, chẳng qua là ngại có Mộ Quy ở đó nên mới không xuống tay được mà thôi."
Phong Quang nghe xong liền hiểu rõ,"Nên có thể nói... hiện giờ Mộ Quy tương đương với bùa hộ mệnh của chúng ta."
"Đúng là như thế."
Nhật Quỹ nói:
"Trong khoảng thời gian này, ta phải mau chóng nghĩ cách để có thể vận dụng thần lực đưa cô trở về."
Phong Quang nghĩ tới điều gì, lại hỏi:
"Ngươi chẳng phải là Đại Thần quan sao? Còn có thần lực nữa, hẳn là ngươi nhất định cũng rất lợi hại, vậy mà không đánh lại được Phong Tuyền sao?"