Quyển 25 - Chương 13: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 13: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 13: Công lược hoàng đế bệnh tật
Mộ Quy ra khỏi cung vốn là để điều tra tình hình thiệt hại do lũ lụt. Gần đây lũ lụt ngày càng nghiêm trọng, có không ít quan viên vì muốn làm đẹp thành tích mà cố ý giấu giếm tình hình thiên tai.
Vốn dĩ dân chúng đã khó có thể chịu được thiên tai, phía trên lại có đám quan viên thích tránh nặng tìm nhẹ thế này nên mới khiến họ càng thêm lầm than khổ sở.
Thôn Thu Thủy là nơi đầu tiên mà Mộ Quy đến, thôn này xem như đã bị lũ huỷ diệt hoàn toàn, chỉ có Phong Quang và Nhật Quỹ là còn "sống sót", vậy mà lúc trước, quan địa phương ở đây lại báo lên rằng nơi này vẫn rất ổn, không hề xảy ra thiệt hại nặng nề, mọi vật tư do triều đình phát xuống đều bị quan phủ nuốt trọn.
Khi Mộ Quy đến nha môn liền cách chức một đám người, kẻ tham ô lập tức bị nhốt vào đại lao đợi ngày xét xử. Tác phong hành động này thật sự như sấm rền gió cuốn, nếu không phải nhìn thấy hắn uống thuốc thì thiếu chút nữa Phong Quang cũng quên mất hắn là người ốm yếu bệnh tật.
Phong Quang cầm chén thuốc đã uống xong trở lại phòng bếp, thuận tiện vòng qua nhìn Nhật Quỹ đang canh cổng, chẳng qua vừa đến nơi đã thấy Nhật Quỹ đang ngồi xổm trên mặt đất, cầm một nhánh cây viết vẽ gì đó lên khoảng đất trước mặt, bên cạnh hắn là ba đứa trẻ áo quần rách nát.
"Chữ này đọc là trung."
Nhật Quỹ ngẩng đầu nói với bọn nhỏ:
"Trong Trung, tín, nhân, nghĩa thì trung ở vị trí đầu, ý là trong các đức tính của con người thì "trung thực" là quan trọng nhất, vậy nên mỗi người chúng ta đều phải trở thành người trung thực."
Một bé trai hỏi: "Thế nào mới được gọi là trung thực ạ?"
"Đó chính là thật tình thành ý, không vì ham muốn cá nhân mà lừa gạt người khác, đây là trung thực."
Bọn nhỏ gật gật đầu cái hiểu cái không .
Phong Quang bước đến, cười nói một câu:
"Nhưng có đôi khi, trung thực quá cũng không được, chúng ta còn phải biết tùy cơ ứng biến."
Nhật Quỹ thấy người đến là Phong Quang liền lập tức ném nhánh cây mà đứng thẳng dậy, tựa như chỉ khi làm vậy thì mới có thể biểu hiện ra khí khái của người làm công tác văn hoá như hắn. "Đại tỷ tỷ, tùy cơ ứng biến là thế nào?"
"Tùy cơ ứng biến à, để tỷ lấy ví dụ nhé. Ví dụ như khi các đệ làm bài thi ở học đường, người khác hỏi các đệ có biết đáp án hay không, dù các đệ có biết thì cũng không nên nói ra."
"Không sai."
Nhật Quỹ gật đầu, thi cử thì phải chú ý đến công bằng, nên hắn cho rằng Phong Quang nói đúng. Nhưng đó là khi hắn không biết Phong Quang sẽ nói tiếp điều gì.
"Các đệ hẳn là nên hỏi người đó trước xem hắn có biết làm bài khó mà các đệ không biết làm hay không, nếu hắn biết thì hai bên có thể trao đổi đáp án, còn nếu hắn không biết thì các đệ đương nhiên không nên nói cho hắn làm gì."
Thái dương Nhật Quỹ giật giật,"Thần... Phong Quang, đừng nói linh tỉnh như thế chứ."
Thân phận Thần Nữ của cô không thể để lộ được, bởi vậy hắn chỉ có thể gọi tên cô. Phong Quang tiếc mắt nhìn hắn,"Ta đang nói cho tụi nhỏ biết đạo lý làm người. Chờ tương lai chúng lớn lên, bước vào thế giới người trưởng thành, nếu chúng chỉ học theo cái Lý luận trung thực kia của ngươi, thì sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta bán xong còn muốn giúp người ta đếm tiền."
"Chúng còn ít tuổi mà. Nếu đứa trẻ nào cũng tính toán như vậy từ khi còn nhỏ, thì quốc gia này cũng liền xong luôn."
Trẻ em là đóa hoa tương lai của Tổ quốc, xem ra nhận thức này vẫn tồn tại từ xưa đến nay.
Phong Quang ôm cánh tay cười nhìn Nhật Quỹ,"Quốc gia này có xong hay không thì ta không biết. Ta chỉ biết rằng... chúng ta hiện đang ở nước Nam Thải."
Nhật Quỹ trầm mặc quỷ dị. Hắn là người nước Đông Dương, sao lại đi nhọc lòng lo cho tương lai nước Nam Thải?
Mấy đứa nhỏ quay sang nhìn nhau, đứa bé hơi lớn trong đám nói:
"Nhưng bọn đệ không có cơ hội đến học đường, nhà của bọn đệ đều bị lũ lụt nhấn chìm hết cả..."
Phong Quang khựng lại, nụ cười trên mặt cô ôn hòa hơn, móc ra một gói màn thầu trộm ra từ phòng bếp, cô đặt lên tay đứa nhỏ,"Các đệ cầm đi chia nhau ăn. Tỷ sẽ ở lại chỗ này mấy ngày, không có cơm ăn thì có thể tới tìm tỷ nhé.
"^3m ơn †ử tửi" Rđấv đứa nhỏ vui mừng tí tít chav đi. Phong Quang vừa ngẩng đầu lên liền thấy Nhật Quỹ đang nhìn chằm chằm mình, cô nhướn mày hỏi,"Sao vậy, mê muội Thần Nữ là ta rồi à?"
"Hiện giờ ta càng thêm cảm thấy lời ta nói đúng là sự thật."
"Cái gì?"
"Nếu thực sự có thế ngoại cao nhân dùng khinh công kéo chúng ta bay lên, nói không chừng sẽ thật sự bị rơi vì cân nặng của cô mất."
"Nhật Quỹ!"
Cô hung tợn đá chân hắn,"Ngươi đi tìm chết đi!"