Quyển 25 - Chương 12: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 12: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 12: Công lược hoàng đế bệnh tật
Phong Tuyền rút kiếm "Nói bậy..."
"Các ngươi nói cũng có lý."
Trên khuôn mặt tái nhợt của Mộ Quy hiện lên ý cười, bỗng nhiên có vẻ đặc biệt yêu dã.
Một nam nhân nhã nhặn thanh tao như hắn hẳn sẽ không liên quan gì đến hai chữ "yêu dã" cả, nhưng hiện giờ khi hai kiểu khí chất đó hòa hợp với nhau... thì lại cực kỳ gợi cảm đó!
Bởi lời này của Mộ Quy mà Phong Tuyền có muốn cũng không quát ra được câu "Nói hươu nói vượn".
Phong Quang chợt nghe thấy một câu nói nhỏ truyền đến bên tai,"Đừng nhìn nữa, nước miếng của cô sắp chảy xuống rồi."
Cô liền lau khóe miệng theo bản năng, nhưng lại không có chút nước miếng nào cả. Biết mình bị trêu chọc, Phong Quang trừng mắt nhìn Nhật Quỹ.
Nhật Quỹ đứng thẳng lưng, chẳng liếc mắt nhìn cô cái nào.
Bên kia, Mộ Quy hỏi:
"Nếu quê nhà các ngươi đã bị phá hủy, sắp tới các ngươi định thế nào?"
"Cái này..." Phong Quang lén nhìn Nhật Quỹ. Nếu không phải có hắn ở đây, cô đã sớm mặt dày mày dạn bám chặt lấy Mộ Quy rồi.
Nhật Quỹ không hề nghĩ ngợi mà liền nói thẳng:
"Chúng ta quyết định đi làm công kiếm tiền."
Đôi mắt Mộ Quy mang ý cười,"Nhưng... ta thấy vật liệu trang phục trên người hai vị đều là thượng phẩm, chỉ sợ sẽ không quen với việc làm thuê."
Hai người lúc này mới nhớ ra đồ mình mặc trên người đều là lăng ba tơ lụa, nếu là người đến từ một thôn nhỏ thì sao bọn họ có thể mặc đồ tốt như vậy?
Phong Quang nhìn về phía Nhật Quỹ, chớp chớp mắt:
Ca ca, vậy là chúng ta xong đời rồi hả?
Nhật Quỹ yên lặng nhìn Phong Quang:
Ta gọi cô là tỷ tỷ, giờ cô nghĩ cách nhé, có được không? Không được!
Hai người cùng nhau u buồn thở dài. người lai lịch không rõ kia thì hắn lại nghe bệ hạ nói:
"Các ngươi không có chỗ để đi, vậy cứ theo ta tiến cung cũng được."
"Bệ hạt"
Kiếm trong tay Phong Tuyền suýt nữa không cầm vững được mà rơi xuống.
Phong Quang và Nhật Quỹ thì lại ngây ngốc nhìn Mộ Quy.
Mộ Quy ưu nhã mỉm cười,"Nếu ta đã là quân vương nước Nam Thải, vậy thì dân chúng nước Nam Thải đều là con dân của ta, thấy có người gặp khó khăn, đương nhiên là ta nên giúp đỡ. Mấy ngày nay mưa to không ngừng dân chúng tử thương nghiêm trọng, ta có thể giúp được các ngươi thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút."
Phía sau hắn tựa như đang tỏa hào quang lóng lánh, không phải hào quang của chân long thiên tử, mà là hào quang muốn cứu vớt thế gian của Thánh phụ(1)!
Phong Quang cắn khăn nức nở một tiếng, người nam nhân này ngay cả khi làm Thánh phụ cũng là Thánh phụ đến mức quá hợp khẩu vị của cô.
Nhật Quỹ liếc mắt nhìn Phong Quang một cái, lại yên lặng thu mắt về. Hắn cảm thấy... tố chất cao quý khi làm Thần Nữ của Phong Quang vào lúc này đã bị diệt đi không còn một mảnh.
Tiếp theo, hắn lại nghe được Phong Quang vui vẻ nói:
"Bệ hạ, ta nguyện ý đi theo ngài. Ta làm cung nữ cho ngài, để ca ca ta làm thái giám!"
Thân mình Nhật Quỹ cứng đờ,"Đợi đã..."
"Trong cung cũng không thiếu thái giám."
Dường như tâm tình Mộ Quy rất tốt, hắn nói:
"Có thể để ca ca ngươi làm thị vệ trong cung."
Nhật Quỹ nhíu mày. Thị vệ là việc chỉ vũ phu mới làm, còn hắn chính là người làm công tác văn hoá! Nhưng so với thái giám... thì thị vệ trong cung dường như cũng không tệ. Hắn không mở miệng nói gì thêm, chỉ sợ Mộ Quy lại đổi ý.
Phong Tuyền vẫn nỗ lực thêm lần cuối,"Bệ hạ, ít nhất cũng nên để thần điều tra rõ thân phận bọn họ..."
"Phong Tuyền, giữa người với người hẳn là nên tin tưởng nhau một chút."
Đôi mắt Mộ Quy hiện lên ý cười, đặc biệt giống một làn nước trong, ta cũng sẽ chẳng tốt lên được."
Phong Tuyền nghẹn đỏ mặt, không nói nổi một câu.
Ngay cả Phong Quang đứng bên kia cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của hắn ta lúc này, cô bỗng hơi thương cảm cho Phong Tuyền một chút.
*x+*xx*xx*x*x***
(1) Thánh phụ: Với nghĩa tương tự "Thánh mẫu" (một từ dùng cho nam, một từ dùng cho nữ), dùng để chỉ người dễ mềm lòng và đơn thuần quá mức, luôn cho rằng trên thế giới đều là người tốt nên rất dễ tha thứ và hay lấy ơn báo oán, nhưng lại vô tình làm liên lụy đến người khác vì hành động cá nhân của mình.