Quyển 25 - Chương 11: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 11: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 11: Công lược hoàng đế bệnh tật
Nam nhân hỏi chuyện kia thản nhiên nói:
"Vậy sao? Hóa ra đó là thôn Thu Thủy. Ta nhớ nhầm."
Hắn cố ý nói sai tên, chẳng qua cũng vì muốn xem có phải hai người này đang nói dối hay không thôi.
Nhật Quỹ lập tức nhìn Phong Quang với ánh mắt thần kỳ, càng thêm tin tưởng việc cô là Thần Nữ, nhưng hắn vẫn nói một câu,"Ta là ca ca."
Phong Quang khựng lại,"Ta là tỷ tỷ."
"Ta lớn hơn cô, ta làm ca ca mới đúng."
Hiện tại là lúc hai người so đo việc này hay sao hả?
Phong Quang không ngờ Nhật Quỹ nhìn ẻo lả thế kia lại so đo vấn đề lớn tuổi này như vậy. Người xung quanh đều đã im lặng xuống, cô cắn răng,"Ngướơi làm ca ca, ta làm tỷ tỷ, có xung đột sao?"
Nhật Quỹ nghiêm túc nghĩ một chút,"Không xung đột."
"Vậy câm miệng!"
Cô trừng mắt nhìn hắn một cái.
Một tiếng ho khan truyền đến, người nọ lại quan tâm nói:
"Bệ hạ, có cần uống thuốc không?"
"Không cần."
Hắn xua tay cười, nụ cười như gió xuân tháng ba kia thật không hợp với khuôn mặt mang vẻ bệnh tật của hắn. Hắn nhìn Phong Quang và Nhật Quỹ, cười nói:
"Phong Tuyền, ngươi không cảm thấy hai huynh muội này thật sự rất thú vị sao?"
Phong Tuyền ngừng lại một chút rồi nói:
"Lai lịch bọn họ không rõ... Thứ cho thần không cách nào cảm thấy thú vị được."
Phong Quang và Nhật Quỹ liếc nhau, hai người hết sức ăn ý mà cùng nhau run rẩy nói:
"Bệ, bệ hạ?"
Kỹ thuật diễn khoa trương giống hệt nhau thế này, nói bọn họ không phải huynh muội cũng chưa chắc có ai tin. Mộ Quy khẽ mỉm cười, hết sức phong lưu tại ôn hòa như ngọc. Hắn chậm rãi nói:
"Thôn của các ngươi đã bị nhấn chìm, hẳn là các ngươi đau lòng lắm."
Phong Quang và Nhật Quỹ lại lần nữa liếc nhau, hai người cùng bày ra vẻ mặt đưa đám, đặc biệt là Phong Quang, cô tỏ vẻ hết sức đáng thương mà nói:
"Lũ lụt đột nhiên kéo tới, chỉ có hai huynh muội chúng ta chạy được ra ngoài, bạn bè thân thích lại không một ai may mắn thoát khỏi, đặc biệt là đệ..."
"Là ca ca." Nhật Quỹ đang ra vẻ đau buồn vẫn tranh thủ nói cố một câu.
".. Đặc biệt là ca ca ta, vị hôn thê sắp cưới vào cửa của hắn cũng bất hạnh lâm nạn, sao mà thảm thiết quá..."
Phong Quang giơ tay che mặt, làm bộ như không thấy sắc mặt Nhật Quỹ đen sì sì.
Mộ Quy đồng tình nhìn về phía Nhật Quỹ,"Hẳn là công tử đang hết sức đau lòng, chẳng qua còn sống thì chính là chuyện tốt, vẫn mong công tử nghĩ thoáng lên."
"Được..." Nhật Quỹ căng thẳng khẽ gật đầu.
Phong Tuyền thì lại không rộng lượng được như chủ tử hắn.
Người này tiếp tục hỏi:
"Nếu các ngươi chạy ra từ thôn Thu Thủy, vì sao lại rơi xuống từ trên trời?"
"Câu hỏi này rất hay!"
Phong Quang dùng khuỷu tay huých vào người Nhật Quỹ bên cạnh, ý bảo hắn trả lời.
Nhật Quỹ trầm mặc trong chốc lát, lại căng da đầu mà nói:
"Ban đêm chúng ta nhìn hiện tượng thiên văn..."
"Khụ khụ!" Phong Quang ho khan ra tiếng.
Nhật Quỹ khựng lại, rồi tiếp tục nói:
"Kỳ thật... khi chúng ta kêu cứu ở trong nước, bỗng nhiên một vị thế ngoại cao nhân hiện ra."
"Không sai." Phong Quang gật đầu hùa theo.
"Vị cao nhân kia nói mạng chúng ta không nên chấm dứt, vì thế liền kéo chúng ta bay lên bằng khinh công." Cô không ngờ tên Nhật Quỹ phản ứng chậm này mà cũng biết ứng biến như vậy.
Nhật Quỹ nói tiếp:
"Kết quả vì muội muội ta quá nặng, nên vị cao nhân thế ngoại kia kiệt sức không thể tiếp tục bay. Bất đắc dĩ, chúng ta mới rơi xuống như vậy."
"Đúng vậy... Hửm?" Phong Quang ngẩng đầu, híp mắt nhìn Nhật Quỹ.
Nhật Quỹ cười hết sức vô tội, đưa tay sờ đỉnh đầu cô.
Phong Quang thật sự muốn cắn người, nhưng cô vẫn nhịn, không chỉ nhịn mà cô còn quay ra nở nụ cười với Mộ Quy,"Không sai, là ta quá nặng."
Mộ Quy lại cười.
"Thế vị cao nhân thế ngoại tốt bụng kia đâu?
Phong Quang và Nhật Quỹ trăm miệng một lời "Dĩ nhiên là đã rơi xuống nước."