Quyển 25 - Chương 10: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 10: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 10: Công lược hoàng đế bệnh tật
"Cái này... Ta chưa từng thử."
"Vậy thử xem sao, có thử cũng sẽ không chết người mà."
Cô tràn đầy lòng hiếu kỳ như vậy, thật sự khiến người ta không nỡ từ chối.
Nhật Quỹ vốn là người không giỏi cự tuyệt, hắn nghĩ một chút liền khẽ gật đầu "Mời Thần Nữ cầm lấy tay ta, suy nghĩ một chút đến nơi ngươi muốn đến."
"Được rồi!" Cô cầm tay hắn.
Tay nữ tử mềm mại hơn so với tay nam tử rất nhiều. Nhật Quỹ đỏ mặt,"Hay Thần Nữ thử cầm ống tay áo ta đi."
"Được..."
Cô nghe lời mà chuyển sang cầm tay áo hắn.
Nhật Quỹ nhắm mắt lại,"Mời Thần Nữ nhắm mắt, nghĩ đến nơi cô muốn đi."
"Ừm."
Phong Quang nhắm mắt lại, chỉ một lát sau, cô nghe được tiếng gió, cảm giác mất trọng lực cũng kéo đến theo. Cô mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng đã ngã "bộp" một cái lên cỏ.
Trái lại thì ở bên kia, nam nhân áo trắng ngồi trên lưng ngựa nhìn... nam nhân rơi vào trong lòng mình, khuôn mặt vốn hơi hiện vẻ tái nhợt của hắn có chút hoang mang.
Nhật Quỹ cũng ngây người.
Binh lính xung quanh rút kiếm,"Có thích khách! Bảo vệ bệ hạ!"
Đợi đã nào!
Trong lòng Phong Quang kêu to, vì sao kịch bản rơi vào trong ngực mỹ nam vốn thuộc về cô lại bị một nam nhân đoạt mất thế!
"Các hạ là?"
Nhìn nam nhân không biết tại sao lại rơi vào trong ngực mình, nam tử áo trắng có sắc mặt tái nhợt vẫn mỉm cười thân thiện, tựa như nắng ấm tháng ba dưới bầu trời u ám, mang vẻ đẹp đặc biệt mê người.
"Ta ta ta..."
Nhật Quỹ run lẩy bẩy, hơn nửa ngày vẫn không nói nổi một câu. Quang lại ê ẩm hết cả người, cô đỡ cái eo suýt bị trật, run rẩy đứng lên. Mới vừa đứng vững, cô liền bị một đám binh lính cầm đao vây quanh, trong lòng cô khổ sở, còn có chút tức giận, nhìn Nhật Quỹ bên kia thì lại càng cảm thấy tủi thân.
Ánh mắt của Phong Quang quá mức mãnh liệt. Nhật Quỹ không thể lờ đi, hắn lại run rẩy nói:
"Xin, xin, xin thả ta xuống dưới..."
Nam nhân áo trắng khẽ cười. Hắn xuống ngựa, lúc này Nhật Quỹ mới có thể xuống đất. Vừa chạm chân xuống đất, Nhật Quỹ tiền đột phá vòng vây của binh tỉnh mà chạy tới bên cạnh Phong Quang, hắn nhỏ giọng nói:
"Rốt cuộc thì cô đã nghĩ đến nơi nào?"
Nước Đông Dương đã rất lâu không có mưa, mà không trung nơi này lại mây đen dày đặc, thoạt nhìn có vẻ sắp mưa rất to. Hắn có dự cảm chẳng lành.
Phong Quang bĩu môi,"Ta chỉ nghĩ tới..."
Cô khựng lại, vừa rồi Nhật Quỹ bảo cô nghĩ đến nơi cô muốn đỉi, cô tự nói với mình là nghĩ đến hậu hoa viên, nhưng dường như trong khoảnh khắc Nhật Quỹ thi triển thần lực... Cô đã không khỏi nghĩ tới... Mộ Quy. Nhìn khắp tình huống xung quanh, ánh mắt cô cuối cùng cũng chuyển sang nam nhân áo trắng. Cô từ từ che kín miệng, không thể nào...
Cô có thể nhẹ nhàng tìm đến Mộ Quy như vậy sao?
"Rốt cuộc các ngươi là ai?"
Một nam nhân đeo trường kiếm bên hông hỏi. Dáng người hắn vững chãi như tùng khí chất mạnh mẽ dương cương, nhìn qua có vẻ không thân thiện lắm.
Nhật Quỹ sốt ruột, hắn lại khẽ nói thầm:
"Thần Nữ, hãy bắt lấy tay ta, nghĩ đến nơi chúng ta phải về."
"Được rồi. ."
Phong Quang nắm lấy tay Nhật Quỹ. Tuy cô muốn tới tìm Mộ Quy nhưng lại không hề muốn hại Nhật Quỹ, mà nếu hiện tại bọn họ biết thân phận của hai người các cô, thì tuy Phong Quang sẽ không phải lo về tính mạng nhưng Nhật Quỹ lại không thể nói chắc chắn được.
Nhưng khi Phong Quang lại lần nữa mở mắt ra, hai người bọn họ vẫn bị nhiều người vây quanh như thế.
Cô nhìn về phía Nhật Quỹ, mở miệng hỏi hắn bằng khẩu hình:
"S^o lai thế này?" "Ta cũng không biết."
Nhật Quỹ vốn dĩ chưa từng dịch chuyển người qua không gian, huống chi lần đầu tiên đã chuyển một lúc hai người như vậy. Nói cách khác, về việc này thì hắn không thể đảm bảo trăm lần thử sẽ linh nghiệm cả trăm được. Phong Quang đỡ trán, thở dài một tiếng, tại vỗ nhẹ lên vai hắn, dùng ánh mắt nói cho hắn rằng,"Tỷ sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Nhật Quỹ không hề cảm động. Hắn muốn trở về! Cho dù trở về tạo phản cùng Tân Dã cũng được, chứ hắn không hề muốn ở lại địch quốc!
Nhưng hiện thực lại không thể thay đổi theo ý muốn của con người, ví dụ như hiện tại.
Nam nhân kia lại hỏi:
"Không nói lời nào, vậy liền xem các ngươi như thích khách mà giải quyết tại chỗ!"
Thấy binh lính xung quanh muốn động thủ, Phong Quang vội nói:
"Đợi đã nào!"
"Ngươi còn lời gì muốn nói?"
"Chúng ta không phải là thích khách! Kỳ thực chúng ta là..."
Phong Quang ngó mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, chỉ tay về phía thôn làng cách đó không xa bị nước bao phủ, chỉ còn nhô lên mấy nóc nhà mà nói:
"Chúng ta chạy ra từ nơi đó!"
"Các ngươi là người của thôn Bạch Ngư?"
Trong đầu Phong Quang vang lên một giọng nói,"Đó là thôn Thu Thủy."
"Đó không phải là thôn Bạch Ngư, mà là thôn Thu Thủy, ta và đệ đệ của ta đều chạy thoát ra từ trong thôn Thu Thủy đó."
Phong Quang cảm động. Cô chưa thấy Hệ thống chủ ưu ái giúp đỡ mình bao giờ, không ngờ Phong Quang cô lại có ngày được hệ thống miễn phí hỗ trợ cơ đấy. !!! [nhấn mạnh của chị là chữ MIỄN PHÍ viết hoa:))]