Quyển 25 - Chương 16: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 16: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 16: Công lược hoàng đế bệnh tật
Lại nói tiếp, quốc vương nước Nam Thải là Mộ Quy, một hoàng để thân thể không tốt, mà quốc vương nước Đông Dương là Thẩm Ước, một hoàng đế thiếu niên, người trước thì gặp vấn đề sức khỏe không biết có thể sống đến khi nào, còn người sau lại vì còn trẻ tuổi mà chuyện gì cũng bị Tân Dã chuyên quyền khống chế.
Như vậy Phong Quang ngẫm lại, làm hoàng đế cũng thật không dễ dàng.
Phong Quang vừa mới bước qua một chỗ rẽ, hạt mưa to như hạt đậu lại lần nữa rơi xuống từ không trung. Cô đi trên hành lang để tránh mưa thì đột nhiên nhìn thấy một nam nhân áo trắng đang đứng dưới mưa ngoài trời. Cô hơi ngẩn người, vội đặt điểm tâm trên can lan gỗ, chạy ra ngoài bắt lấy tay nam nhân kia kéo vào hành lang.
"Bệ hạ, thân thể ngài không tốt, không nên gặp mưa!"
Trở về hành lang, quần áo trên người cô đã ướt không ít. Cô lau nước mưa dính trên mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn Mộ Quy cả người đã ướt đẫm, không khỏi ngây dại. Khuôn mặt vốn luôn tái nhợt của Mộ Quy giờ lại đang đỏ rực khác thường, hô hấp của hắn cực kỳ dồn dập, quần áo bị mưa xối ướt dán lên người hắn, khiến thân thể hắn có vẻ càng thêm gầy yếu. Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chăm chú vào Phong Quang, mắt hơi híp lại lộ vẻ đầy nguy hiểm.
"Bệ hạ... Ngài làm sao vậy?"
Chỉ thoáng nhìn lướt qua, cô dường như đã thấy được hoa văn màu đen trên cổ tay hắn, nhưng khi cố nhìn rõ lại, thì thứ cô vừa nhìn thấy đã không còn, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Trạng thái hiện tại của hắn... dường như đang cực kỳ thống khổ.
Phong Quang sốt ruột,"Để ta đi gọi ngự y đến!"
Một bàn tay lạnh băng nắm lấy cổ tay cô, cô vừa quay đầu lại thì liền nghe được giọng nói khàn khàn của hắn,"Đừng hoảng hốt, đó chẳng qua là... đến kỳ động dục mà thôi."
"A2"
Cô ngây ngốc, hoài nghi không biết có phải mình đã nghe lầm hay không. Chẳng phải chỉ động vật mới có cái thứ gọi là kỳ động dục này thôi à???
Thấy cô đầy vẻ khó hiểu, Mộ Quy nhẹ giọng cười,"Ngươi còn chưa thành niên, không hiểu cũng là bình thường. Loại chuyện này vốn nên do cha mẹ dạy dỗ, nhưng cha mẹ ngươi đã không còn, bởi vậy phần trách nhiệm này... hẳn nên do huynh trưởng ngươi gánh vác."
Phong Quang nghe xong lại càng thêm không rõ, chẳng lẽ... thế giới này còn có giả thiết gì mà cô không biết sao?
Tuy rằng cô vẫn không rõ, nhưng thấy Mộ Quy như đang cực lực nhẫn nhịn điều gì, lại nghe hắn nói lên ba chữ "kỳ động dục" kia, cô liền có cảm giác như lâm đại địch, vội hất tay hắn ra, cô liên tiếp lui ra phía sau vài bước, run rẩy nói:
"Bệ hạ... hay là, ta đi gọi Phong tướng quân tới?"
Kỳ động dục của Mộ Quy tới, cô lại gọi Phong Tuyền đến là có ý gì?
Nhưng Phong Tuyền hết sức trung thành tận tụy với Mộ Quy... gọi hắn tới hình như cũng không có gì không đúng cả. Mộ Quy khẽ cong môi, ngọn tóc hắn còn đang nhỏ nước, bởi vì vừa rồi bị ướt mưa nên nước mưa vẫn liên tục chảy từ cổ xuống xương quai xanh tỉnh xảo của hắn, âm thầm hiện ra một vẻ quyến rũ khó tả thành lời,"Ta nghĩ, hiện giờ ta không cần đến Phong tướng quân."
"Vậy... Vậy..."
Tuy nói hắn là đối tượng công lược của cô, nhưng họ chưa biết về nhau nhiều lắm. Nếu muốn cô trực tiếp hiến mình... tốc độ này có vẻ hơi nhanh một chút, mà ở trong nha môn lại không có thị nữ nào, cô cắn răng,"Nếu không... ta đi gọi đại nương phòng bếp tới?"
Mộ Quy: "..."
Thấy hắn không nói lời nào, tâm tình cô có chút thấp thỏm,"Bệ hạ, thân thể ngài không khỏe, tốt nhất vẫn không nên gặp mưa."
"Yên tâm đi, ta sẽ rất nhanh ổn tại."
Mộ Quy giơ tay đỡ trán, có chút bất đắc dĩ.
Phong Quang không dám chắc mà hỏi:
"Thật sự không cần ta gọi..."
Hắn quyết đoán nói: "Không cần."
"Được..."