Quyển 25 - Chương 17: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 17: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 17: Công lược hoàng đế bệnh tật
Mộ Quy liếc mắt nhìn điểm tâm đặt trên lan can gỗ "Đây là đồ chuẩn bị cho huynh trưởng của ngươi sao?"
"Đúng vậy..."
"Hai người các ngươi đúng là huynh muội tình thâm."
Mộ Quy mỉm cười,"Vậy ngươi đi tìm huynh trưởng của ngươi đi, ta ở đây không có vấn đề gì. Không cần lo lắng.
Phong Quang nghĩ một chút liền khẽ gật đầu,"Vậy ta cáo lui trước."
Cô bưng đĩa chuẩn bị muốn rời đi, lại nghĩ tới điều gì mà quay đầu lại, đỏ mặt nói:
"Ta nghe nói... Kỳ thật khi nam nhân có loại nhu cầu này... cũng... cũng có thể tự giải quyết bằng tay..."
Mộ Quy khựng lại.
"Lời này là ca ca ta nói cho ta, kỳ thật ta cũng không hiểu rõ lắm!"
Đổ tội cho Nhật Quỹ xong, cô liền bưng điểm tâm chạy thẳng.
Nhìn bóng dáng hoảng sợ của cô, Mộ Quy bật cười khẽ.
Phong Quang tâm tình thấp thỏm đi tới cửa nha môn. Cô không mang theo dù nên chạy vội vào dưới mái hiên, Nhật Quỹ thấy cô đột nhiên chạy ra thì hơi sửng sốt, sau đó liền hỏi:
"Cô tới làm gì vậy?"
"Sao hôm nay lại chỉ có một mình ngươi canh cổng? Một người khác đâu?"
Phong Quang nhìn lướt xung quanh, quả nhiên không thấy thị vệ kia đâu cả.
Nhật Quỹ nói:
"Bảo là không thoải mái nên đã trở về nghỉ ngơi.
Phong Quang hiểu rõ mà gật đầu, công việc thị vệ này cũng giống như công chức vậy, những việc vừa khổ vừa mệt thì người làm việc lâu năm nhất định sẽ giao cho người mới làm, mà nếu có xảy ra chuyện gì thì dĩ nhiên trách nhiệm cũng đều do người mới gánh.
Nhật Quỹ lại hỏi:
"Sao cô lại đến đây?"
"Sợ ngươi đói bụng nên mang đồ ăn đến cho ngươi." Phong Quang đưa đĩa điểm tâm được bảo vệ rất kỹ kia đến trước mặt hắn, nở một nụ cười đáng yêu.
Hy vọng hắn sẽ vĩnh viễn không biết vừa rồi cô đã nói gì trước mặt Mộ Quy.
Tuy hơi hoài nghi mục đích của cô một chút nhưng Nhật Quỹ vẫn tiếp nhận đĩa điểm tâm này, hắn châm chọc nói:
"Khi có đồ ăn mà cô lại nghĩ đến ta thế này, thật đúng là khiến ta kinh sợ vì được ưu ái."
Thực tế thì hắn châm chọc cũng không sai. Cô đưa đồ ăn cho hắn chẳng qua cũng vì cô cảm thấy có lỗi khi khiến hắn phải theo tới nước Nam Thải này thôi.
"Quan hệ giữa chúng ta là gì cơ chứ? Chính là huynh muội sống nương tựa lẫn nhau!"
Phong Quang Nhật Quỹ, nói với vẻ hào khí ngút trời.
Nhật Quỹ vốn là thư sinh yếu ớt, bị đập liền ho khan, hắn xoa ngực bị cô vỗ đau mà nói:
"Ngày thường cũng đâu thấy cô gọi ta một tiếng ca ca chứ."
"Ca ca!"
Cô mỉm cười ngọt ngào nói:
"Chẳng phải ta gọi đó sao? Ca ca, ca ca... Người muốn nghe bao nhiêu tiếng cũng không sao cả."
Cô vốn đã xinh đẹp như hoa, lại nói chuyện bằng dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như thế, thật sự hết sức mê người.
Nhật Quỹ lại nhìn cô một cái, càng nghỉ ngờ liệu có phải cô đang có mục đích gì không thể nói cho ai biết hay không. Hắn đặt điểm tâm sang một bên, thuận miệng nói:
"Nếu ta là huynh trưởng của cô, vậy huynh trưởng như cha, cô nên hiếu kính ta thật tốt mới phải. Ta mệt mỏi rồi, cô đấm bả vai cho ta đi."
"Bớt tự cao tự đại đi cho ta." Hai mắt Phong Quang cong thành hình trăng non đáng yêu, trên mặt vẫn cười tươi ngọt ngào,"Ta gọi ngươi một tiếng ca ca chứ không phải gọi người là cha nhé."
Nhật Quỹ trầm mặc.
Phong Quang lại hạ giọng nói:
"Ta là Thần Nữ, ngươi chỉ là một Thần quan nho nhỏ. Có phải ngươi đã quên thân phận của chính mình rồi hay không?" Trời tạnh mưa, ba đứa trẻ ngày hôm qua lại chạy tới của, đứa trẻ lớn nhất vui vẻ gọi to: "Tỷ tỷ!"
"Đến đây, hôm nay tỷ tỷ mang theo điểm tâm cho các đệ."
Phong Quang đặt đĩa điểm tâm lên tay đứa trẻ,"Ăn xong rồi nhớ cầm đĩa trở lại đây nhé."
"Được ạ!"
Bọn nhỏ chạy đi nhanh như chớp, Nhật Quỹ nhìn mà khóe mắt giật giật. Thế điểm tâm cô bảo mang cho hắn đâu rồi?