Quyển 25 - Chương 19: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 19: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 19: Công lược hoàng đế bệnh tật
Người tim đập loạn nhịp, còn có Phong Quang.
Cô bị hắn ôm vào trong lòng, tràn ngập xung quanh đều là hơi thở nam tính của riêng mình hắn. Chẳng phải vẫn nói phản ứng vô thức mới thể hiện đúng nhất suy nghĩ của nam nhân sao? Nhưng động tác theo bản năng này của hắn lại thành công khiến tim cô đập nhanh, gương mặt ửng đỏ. Cô bỗng đột nhiên cảm thấy... người nam nhân này "Cực kỳ nam tính."
Nhưng dường như đây chỉ là ảo giác của Phong Quang, bởi hắn đã buông lỏng tay ra, vội vàng lảo đảo đứng lên, lại cách xa cô ba bước mới nghiêng mặt nói một câu xin lỗi với cô.
Khí thế cả người hắn đều yếu hẳn.
Phong Quang nhướn mị, tiến sát lại gần, nhón mũi chân nhìn mặt hắn, nói:
"Ngươi đang sợ cái gì?"
"Ta không sợ gì cả."
Nhật Quỹ xoay người tránh nhìn cô, như vậy chỉ khiến người ta cảm thấy hắn đang "lạy ông tôi ở bụi này".
Cô cảm thấy hắn như vậy cực kỳ đáng yêu, lại không nhịn được mà tiến sát hơn vào bên cạnh hắn,"Trông ta đáng sợ lắm à? Sao ngươi lại không muốn nhìn ta?"
Ta"
Nhật Quỹ nói một chữ "Ta" xong liền ngậm miệng, hắn lại lần nữa xoay người, dù sao chỉ cần không nhìn cô là được.
Tâm tình Phong Quang rất tốt, cô vươn tay nắm lấy một ngón tay của hắn.
Cả người hắn cứng đờ, cô lại cố nén cười mà nói:
"Thần quan đại nhân, dường như người rất ngây thơ thì phải."
Nhật Quỹ như bị sét đánh mà rút tay ra, kết quả lại bị cô bắt được một tay khác, hắn bất đắc dĩ rủ mắt nhìn cô, liền thấy cô nở nụ cười vui vẻ, độ nóng trên mặt hắn càng cao, lại không muốn rút tay mình ra nữa. Thấy hắn bỗng nghiêm túc nhìn mình như vậy, vẻ mặt Phong Quang hơi ngây ra, cô cũng thu hồi thái độ tuỳ tiện, dần dần, người đỏ mặt đổi thành cô.
"Phong Quang!"
Một giọng nói đột nhiên phát ra khiến hai người giật nảy mình, Phong Ouana và Nhât Ou#ỹ đầna thời buâng †av ra hai naười đều cách va đếi phương một bước, làm bộ như không có chuyện gì mà nhìn người đang xuống khỏi xe ngựa.
Thiếu nữ mặc trang phục màu xanh như nước hồ, dáng vẻ tươi tắn đáng yêu, cô ta nhảy xuống từ trên xe, hưng phấn nói:
"Phong Quang, quả nhiên là cậu!"
Người này đương nhiên là Hoa Chúc Chúc, bên cạnh cô ta còn có một nam nhân có vẻ cực kỳ cao ngạo đi theo.
Hoa Chúc Chúc lại nhìn về phía Nhật Quỹ, nói với vẻ ngạc nhiên vui mừng:
"Sao ngươi cũng ở chỗ này? Người không phải ở..."
"Hoa Chúc Chúc!"
Phong Quang nhanh trí ngắt lời Hoa Chúc Chúc, tươi cười bước đến ôm lấy cô ta, lớn tiếng nói:
"Không ngờ cậu cũng ở chỗ này, gặp được cậu đúng là có duyên!"
Hoa Chúc Chúc cũng không rảnh quan tâm đến Nhật Quỹ, cô ta vui vẻ nói:
"Chẳng phải vậy sao? Tớ vốn cho rằng chỉ có một mình tớ xuyên không đến nơi này mà thôi, không ngờ còn có thể gặp được Phong Quang cậu. Tớ thật sự rất vui vẻ!"
Kỳ thật quan hệ của hai người các cô ở lớp học cũng không tính là thân thiết, chỉ bởi vì tha hương gặp mặt nên cảm tình mới gia tăng đột biến vậy thôi.
Nam nhân bên cạnh Hoa Chúc Chúc mở miệng,"Thần Nữ quen vị cô nương này à?"
"Quen chứ, cô ấy là bằng hữu của ta, tên là Hạ Phong Quang."
Hoa Chúc Chúc lại nhìn về phía Nhật Quỹ giới thiệu,"Vị này chính là..."
"Là ca ca ta."
Phong Quang lại lần nữa ngắt lời Hoa Chúc Chúc, khẽ đưa mắt ngụ ý với cô ta.
Hoa Chúc Chúc tuy rằng ngây thơ nhưng không ngu ngốc, cô ta không hề quên Nhật Quỹ là Thần quan nước Đông Dương, liền sửa miệng nói:
"Không sai, hai huynh muội bọn họ đều là bằng hữu của ta."
"Vị này chính là?"
Nh↠Quỹ nhìn về phía nam nhân bên canh Hoa Chúc Chúc. Người nọ trả lời:
"Tại hạ Tỉnh Tích."
Hoa Chúc Chúc nói:
"Tinh Tích chính là Đại Thần quan nước Nam Thải."