Quyển 25 - Chương 36: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 36: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 36: Công lược hoàng đế bệnh tật
Phong Quang cắn răng,"Mắt mù của ngươi rốt cuộc coi trọng điểm nào của ta, ta sửa không được à?"
"Phong Quang tức giận như vậy chỉ khiến ta cảm thấy nàng lại càng thêm đáng yêu."
Giọng nói Mộ Quy mang ý cười, cực kỳ ngả ngớn, điệu bộ này không giống dáng vẻ ngày thường của hắn, nhưng lại khiến hắn càng thêm mê người.
Phong Quang thừa nhận hắn rất đẹp, nhưng cô lại chưa từng có cảm giác tim đập nhanh với hắn giống như với Nhật Quỹ. Cô kịch liệt giấy giụa,"Buông ta ra! Ta muốn đi gặp Nhật Quỹ!"
"Hắn sẽ sớm thành một người chết, Phong Quang tội gì phải nhớ mong hắn như vậy?"
Thân mình cô cứng đờ, một lát sau, cô hạ thấp giọng nói:
"Nếu ngươi dám làm gì hắn, ta tuyệt đối sẽ giết ngươi."
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."
Mộ Quy nhẹ giọng trêu đùa, tiếp đó, hắn lại thấp giọng thở dài,"Phong Quang, sao nàng lại không rõ chứ? Ngay từ đầu ta đã không có ý định đoạt được trái tim nàng. cho nên cho dù nàng hận ta, chán ghét ta thì cũng không sao cả."
"Mộ Quy!"
Hắn lại cười,"Tức giận sao? Vậy cũng không sao, việc ta phải làm chỉ có một mà thôi, đó chính là giữ nàng lại bên cạnh."
Tựa như để chứng minh quyết tâm của Mộ Quy, cách đó không xa, Thần Long cất tiếng rống to, tứ chỉ của hắn bị xích sắt trói chặt, đám người ở bốn phía cùng kéo căng xích sắt, như vậy có thể khiến người bình thường chịu nỗi đau như bị chia năm xẻ bảy, ngay cả Thần Long cũng vậy.
Phong Quang lại nhìn về phía Nhật Quỹ đang thờ ơ, trong lòng cô không khỏi càng thêm gấp gáp,"Mộ Quy! Đồ điên này, ngươi buông ta ra!"
Mộ Quy chỉ cười không nói. Mà ở bên kia, Thần Long đã rơi xuống từ trên cao, ngã trên mặt đất, nước bùn nhiễm bẩn thân hình vàng kim của hắn, hình ảnh Thần Long cao quý kiêu ngạo đã không còn.
Phong Quang thấy người từ bốn phương tám hướng chĩa thương, kích vào người Thần Long. Tuy cô không biết rõ về Thần Long, nhưng cô cũng thẩm biết, một khi Thần Long này chết đi, Mộ Quy sẽ thật sự không còn đối Trong lúc Phong Quang chưa nghĩ được cách nào, bên ngoài chợt vang lên tiếng binh mã, đám binh mã đột nhiên xuất hiện mở một đường máu giữa đám tử sĩ kia, mà một lát sau, nhóm người này lại tự động tránh ra một lối, người đang chậm rãi bước đến chính là Thẩm Ước đang được Tân Dã bảo vệ.
"Thú vị."
Phong Quang nghe thấy một câu nói nhẹ truyền đến bên tai. Cô ngước mắt nhìn, chỉ thấy khuôn mặt Mộ Quy tuy vẫn mang ý cười, nhưng đáy mắt lại đen như vực sâu không thấy đáy.
Thẩm Ước cười,"Thương đế, nghe đại danh đã lâu."
"Trăm nghe không bằng một thấy, Minh đế còn nhỏ tuổi, nhưng thực sự cũng khiến ta kính trọng từ sớm."
"Tân Dã!"
Hoa Chúc Chúc vừa thấy Tân Dã đã không rảnh lo tức giận mà vội chạy tới nói:
"Bọn họ muốn giết chết Thần Long, ngươi mau ngăn bọn họ lại!"
Tân Dã thấy Hoa Chúc Chúc bình an vô sự, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ nói: "Bệ hạ đều có tính toán, không cần nhiều lời."
"Nhật Quỹ."
Thẩm Ước lên tiếng, trong mắt mang ý cười.
Nhật Quỹ rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn dường như vừa mới hồi phục tỉnh thần,"Phong Quang...
Hắn tiến một bước về phía Phong Quang, tận đến khi Thẩm Ước lại lần nữa gọi tên hắn, hắn mới ngừng chân. Nhật Quỹ quay đầu lại, ánh mắt hắn hơi lộ vẻ mê man,"Bệ hạ?"
"Nhật Quỹ, mấy ngày nay ngươi bảo vệ Thần Nữ đã vất vả rồi."
Thẩm Ước bình thản mỉm cười, đôi mắt màu đen tựa như hiểu rõ được hết thảy.
Mộ Quy buông Phong Quang xuống, hắn đứng lên, tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay Phong Quang không cho cô rời đi, hắn cười nói:
"Minh đế đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo."