Quyển 25 - Chương 37: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 37: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 37: Công lược hoàng đế bệnh tật
"Hôm nay ta đến đây chỉ vì hai việc."
Thẩm Ước chậm rãi nói:
"Thứ nhất là vì đưa Thần Nữ và Thần quan của nước ta về. Thứ hai là vì cứu vớt vị thần của chúng ta, cũng chính là Thần Long."
"Thật đáng tiếc, hôm nay một việc ngươi cũng không làm nổi."
Mộ Quy sung sướng cười nói:
"Thứ nhất, Nhật Quỹ phải chết, còn Thần Nữ... dù sao Thần Nữ cũng có hai người chúng ta mỗi bên một người là được. Hoa Chúc Chúc có thể triệu hồi được Thần Long này cho ngươi, Phong Quang cho ta. Còn thứ hai ấy à, Thần Long này hôm nay không thể không chết."
Thẩm Ước cười khẽ một tiếng, tuy hắn nhỏ tuổi nhất ở đây, nhưng khí thế để vương quanh thân hắn lại không yếu chút nào,"Ý của Thương đế là muốn đại chiến một hồi."
"Đại chiến một hồi, có gì mà không được?"
Hai người đều mỉm cười, chiến tranh tựa như khẽ động liền bùng nổ. Phong Quang nhìn qua nhìn lại hai người, không hiểu sao cô lại cảm thấy hai vị đế vương này tương tự nhau như vậy. Cô khẽ lắc đầu, hẳn là mình đã nghỉ nhiều quá.
Lại lần nữa chuyển ánh mắt về phía Nhật Quỹ, cô mới vừa bước lên một bước đã bị Mộ Quy bắt về. Nhật Quỹ nhìn tay Mộ Quy đang nắm lấy mạch môn(1) của cô thì không dám tùy tiện hành động, dù hắn rất muốn tới gần, muốn bảo vệ cô trong lòng mình.
Hai bên nhân mã đã vào tư thế chuẩn bị, chỉ đợi hai vị đế vương ra lệnh là một trận chiến tan xương nát thịt sẽ diễn ra.
Lúc này không khí chợt lặng im hiếm có.
Lúc này, Thần Long không cam lòng chịu trói gầm lên một tiếng, Mộ Quy và Thẩm Ước cùng lúc giơ tay.
"Tân Dã."
"Phong Tuyền."
Hai đại tướng quân đồng thời lĩnh mệnh, ra lệnh một tiếng, hai bên nhân mã đồng loạt xung phong. Tiếng chém giết không dứt bên tai, trước mắt Phong Quang diễn ra trận đánh dữ dội, nhưng chỉ một lát sau, một tiếng đao kiếm đâm vào thân thể vang lên chói tai, cô ngây người một lát, hơi quay đầu liền thấy Mộ Quy đã bị trường kiếm đâm vào người. Phía sau Mộ Quy chính là Tỉnh Tích đang cầm kiếm mà đứng.
"Bệ hại"
Phong Tuyền hô to một tiếng, hắn muốn tiến lên, nhưng bất đắc dĩ bị Tân Dã chặn phía trước, không thể tới được.
Một tia máu tràn ra khỏe miệng, Mộ Quy lại bình thản giơ tay lau đi. Sắc mặt hắn vẫn luôn tái nhợt, trước nay hẳn đều luôn ẩn nhẫn, hiện giờ dù mất máu quá nhiều, cũng không thể nhìn ra chút thống khổ nào. Hắn khẽ mỉm cười,"Tinh Tích, người vượt ra ngoài dự đoán của ta."
"Ta là Đại Thần quan." Tỉnh Tích mặt không biểu cảm nói:
"Ta là Đại Thần quan cung phụng thần linh, kẻ dám xúc phạm đến Thần đều nên bị trừng phạt." "Chỉ vì lý do này?" Tinh Tích liếc mắt nhìn Phong Quang một cái,"Chỉ vì lý do này."
Mộ Quy cười,"Tinh Tích à Tỉnh Tích, ta vốn tưởng rằng, cho dù ta dám giết Thần, chỉ với sự ngu trung của ngươi, ngươi cũng sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến ta."
"Nhưng đó cũng chỉ là bệ hạ tưởng mà thôi."
"Ngươi cũng biết, từ nay về sau người sẽ phải gánh trên lưng tội hành thích vua chứ?"
"Bệ hạ đã từng nói, đừng để người ngoài tác động đến suy nghĩ của bản thân."
"Nhớ rõ ràng như vậy, là ta đã làm khó ngươi rồi."
"Cho nên, ta cũng sẽ không bị người ngoài tác động đến."
Tinh Tích rút trường kiếm ra, âm thanh máu tươi nhỏ giọt càng thêm chói tai vào giờ phút này.
Thân hình Mộ Quy nghiêng ngả, là Phong Quang đỡ hắn, hắn suy yếu cười,"Khó có lúc Phong Quang lại không bỏ ta mà đi."
"Ngươi sẽ chết sao?" Phong Quang bình tĩnh nói.
Mộ Quy lại nhẹ nhàng mỉm cười,"Ngần ấy năm qua, ta đã sống sót qua bao nhiêu bệnh tật, sao lại có thể dễ dàng chết được đây?"
"Vậy ngươi hãy tự mình bảo trọng đi."
Cô buông lỏng tay đỡ hắn, lui về sau một bước.
Nụ cười trên mặt Mộ Quy khựng lại.
Cô nói:
"Ta phải về bên cạnh Nhật Quỹ. Mộ Quy, không hẹn gặp lại." (1) Mạch môn: vị trí nằm trên cổ tay, huyệt Mạch môn là một huyệt quan trọng (theo nhiều tác phẩm hư cấu thì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng nếu tác động mạnh lên Mạch môn).