Quyển 25 - Chương 38: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 38: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 38: Công lược hoàng đế bệnh tật
Mộ Quy vươn tay, nhưng chỉ có thể chạm tới góc áo cô, hắn thấy cô xoay người, cũng thấy bóng dáng cô xuyên qua chiến trường, cuối cùng là hình ảnh cô nhào vào trong lòng một nam nhân khác.
Cô được Nhật Quỹ ôm chặt trong lòng, lộ ra dáng vẻ chim nhỏ nép vào người mà hắn chưa bao giờ thấy được ở cô, Mộ Quy chợt thở dài một tiếng, chậm rãi buông xuống đôi tay trống rỗng.
Hắn ở đây có thế nào, cũng sẽ không ai quan tâm cả.
Lại nói bên kia, Phong Quang treo trên người Nhật Quỹ, dù người xung quanh sẽ nhìn cô với ánh mắt ra sao, cô cũng không quan tâm đến. Nếu không phải Thẩm Ước xuất hiện, nói không chừng cô đã bị Mộ Quy bắt về, mà dưới sự canh chừng của Mộ Quy, cô tin chắc cơ hội để mình chạy trốn sẽ hết sức xa vời, nhưng hiện giờ cô đã trở lại bên cạnh hắn, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này cả.
Nhật Quỹ ôm cô rời khỏi chiến trường, hắn cúi đầu hôn trán cô, nụ hôn dịu dàng lại đặt lên môi cô, triển miền một lát mới kết thúc nụ hôn thật dài này. Hắn không rời đi mà dán lên cánh môi cô hỏi:
"Có sao không?"
"Không sao, ta rất ổn."
Phong Quang lại nhướn người lên hôn hắn một cái,"Nhật Quỹ... Vừa rồi ta suy nghĩ, nếu ta thật sự bị bắt đi, nếu huynh bị hắn giết thì phải làm sao bây giờ. Thật may, tất cả những điều đó đã không xảy ra..."
"Là ta sơ sảy nên mới khiến nàng phải sợ hãi. Không sao... về sau ta sẽ không bao giờ để nàng gặp nguy hiểm nữa."
Nhật Quỹ không biết trên thế giới này còn có bao nhiêu người lợi hại hơn mình, nhưng hắn có thể xác định, hắn sẽ hy sinh tất cả, cho dù là cả tính mạng mình để đảm bảo cho điều đó.
Phong Quang cảm nhận được quyết tâm của hắn, cô lại dựa vào lòng hắn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, chiến trường kế tiếp sẽ như thế nào, thương vong rồi sẽ ra sao, Mộ Quỹ sẽ có kết cục gì, cô đều không muốn quan tâm nữa.
Trong phương diện tình cảm, từ trước đến nay cô chỉ nhận định một người, chỉ cần hai bên đều có tình thì trong lòng cô sẽ rất khó chứa thêm người đàn ông nào khác.
Thái độ duy nhất đến đáng sợ trong tình cảm này đã định trước rằng cô chẳng phải là một người bác ái, cũng bởi vậy mà Mộ Quy không thể có được sự quan tâm lo lắng của cô. Chiến tranh đã tiến đến hồi gay cấn, người nước Nam Thái tại vừa đánh vừa lui. Phong Tuyền thấy Mộ Quy bị thương, sớm đã không có lòng ham chiến, mà vì trước đó bắt giữ Thần Long nên bọn họ sớm đã tử thương nghiêm trọng, tiếp tục chiến đấu sẽ chỉ bất lợi cho bọn họ mà thôi.
Mục đích của Tinh Tích chỉ là muốn ngăn cản Mộ Quy gây thương tổn cho Thần Long chứ không hề muốn đưa hắn vào chỗ chết, tuy rằng Mộ Quy bị thương nặng, lại bởi vì thể chất hắn suy yếu mà càng nặng hơn, nhưng cũng không phải không thể giữ mạng.
Tử sĩ giữ chân Tân Dã nên Phong Tuyền có thể đi đến bên cạnh Mộ Quỹ. Tinh Tích đã không thấy đâu cả, hắn không rảnh bận tâm, vội che chở Mộ Quy rời đi dưới sự yểm hộ của tử sĩ.
Tân Dã muốn đuổi theo, Thẩm Ước lại nói:
"Giặc cùng đường chở đuổi, đây là địa bàn nước Nam Thải, tiếp viện của bọn họ sẽ đến nhanh hơn chúng ta."
Tân Dã tuy không cam lòng nhưng cũng đành ngừng lại, hắn giơ tay, ra lệnh cho thuộc hạ,"Mau thả Thần Long ra."
"Thả?"
Thẩm Ước cười,"Tân tướng quân sai rồi, cơ hội tốt như thế, sao có thể dễ dàng thả Thần Long như vậy?"
Hoa Chúc Chúc ở một bên vội nói:
"Bệ hạ, không phải ngài cũng muốn ăn thịt Thần Long đó chứ!?"
Thẩm Ước nhìn đôi tình nhân đứng ngoài cuộc bên kia, mắt hắn mang ý cười nhìn về phía Thần Long/"Ăn thịt Thần Long à, sao ta có thể làm một việc không phong nhã như vậy? Ta chỉ... muốn bộ vảy này của Thần Long để làm một bộ đồ thật đẹp thôi."
Thần Long: "..."
Hắn chỉ tới đây để hoàn thành hai nguyện vọng , hắn đã làm gì nên tội đến nỗi bọn Họ. . đứa muốn ăn thịt hắn, đứa muốn rút vảy hắn!?"Hắn khổ quá mà!!! :((."