Quyển 25 - Chương 39: Công lược hoàng đế bệnh tật
Quyển 25 - Chương 39: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 39: Công lược hoàng đế bệnh tật
Đối mặt với sự trầm mặc của mọi người, Thẩm Ước lại cười khẽ, "Ta chỉ nói đùa thôi, Thần Long tôn quý như thế, sao có thể dễ dàng làm tổn thương được? Còn không mau thả Thần Long ra."
Mọi người lập tức hành động, cởi bỏ xiềng xích trói buộc Thần Long. Thần Long lập tức vẩy đám bùn trên người mình ra, thân hình màu vàng kim bay lên trời. Hắn nhìn quét mọi người ở đây, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Phong Quang,"Con người kia. ."
Phong Quang đang treo trên người Nhật Quỹ liền khựng lại, cô ngẩng đầu, nhìn Thần Long nói:
"Ngươi gọi ta à?"
"Ngươi là người nào?"
Cô rất thản nhiên trả lời:
"Hạ Phong Quang."
"Ngươi không phải là người của thế giới này."
"Đúng rồi, ta xuyên đến đây từ một thế giới khác."
"Vì sao ngươi lại xuyên đến?"
Phong Quang lại vui mừng rạo rực nhìn về phía Nhật Quỹ. Cô vẫn treo mình trên người hắn mà chẳng có chút ngượng ngùng,"Đương nhiên là Nhật Quỹ triệu hoán ta tới đây."
"Không thể nào đồng thời xuất hiện hai người đến từ thế giới khác..."
Thần Long trầm ngâm một tiếng, hắn lại nhìn về phía Nhật Quỹ, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, nháy mắt lại phi thân vào trong mây. Bầu trời đã không còn quang đãng mà mây đen lại kéo đến dày đặc, xem ra sắp có mưa to rơi xuống.
Hoa Chúc Chúc không cam lòng kêu lên:
"Đã nói triệu hoán Thần Long có thể thực hiện tâm nguyện cơ mài!"
Nhưng không có âm thanh nào đáp lại cô ta cả.
Hoa Chúc Chúc tức đến giậm chân. Phong Quang hỏi Nhật Quỹ:
"Con rồng kia làm sao vậy?"
"Có lẽ là thân thể hắn có thương tích, cần phải trở về dưỡng thương"
Nhật Quỹ chỉ toàn tâm toàn ý nhìn cô, lại không nhịn được cúi đầu hôn lên khóe môi cô,"Nàng còn ở đây đã rất tốt rồi." hiếm khi lại đỏ mặt, đơn giản là kiểu người nghiêm cẩn như Nhật Quỹ, nếu là trước kia, hắn sẽ không thể nào làm ra động tác thân mật như thế với cô trước mặt nhiều người như vậy.
Thẩm Ước đã đi tới, hắn cười nói:
"Thời gian hai vị ôn chuyện cũng đủ dài rồi, có thể theo ta về nước Đông Dương được chưa?"
Phong Quang ngượng ngùng mỉm cười, xuống khỏi người Nhật Quỹ, cô đứng ở sau lưng Nhật Quỹ, yên tĩnh làm một thiếu nữ xinh đẹp.
Sắc mặt Nhật Quỹ cũng hơi mất tự nhiên, hắn khụ một tiếng, nói:
"Tất cả đều nghe bệ hạ phân phó."
"Nước Nam Thải rốt cuộc cũng không phải địa bàn của chúng ta, ở lâu không dễ, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi đây thôi."
Nhật Quỹ khẽ gật đầu,"Dạ."
Lần này Thẩm Ước tới đây vừa đúng lúc, nhưng cũng tới rất đột nhiên, không ai nhớ ra mà hỏi hắn vì sao lại đột nhiên tới nước Nam Thải, quan trọng là cuối cùng đoàn người bọn họ đều bình an về tới nước Đông Dương.
Hoa Chúc Chúc bình an trở về, Tân Dã quả thật đã yên tâm, nhưng điều hắn để ý chính là thái độ của Hoa Chúc Chúc đối với hắn lại rất không tốt, hắn nghỉ hoặc, liền không khỏi nhìn Phong Quang bằng ánh mắt hoài nghỉ.
Thấy ánh mắt không có ý tốt của Tân Dã, Phong Quang lập tức trừng mắt nhìn lại,"Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?"
Sắc mặt Tân Dã lạnh lùng, đang định nói lời khốc huyễn cuồng bát(1) gì đó, Hoa Chúc Chúc đã nhìn qua,"Người muốn làm gì bằng hữu của ta?"
Tân Dã khựng lại,"Nàng ta là bằng hữu của nàng?"
"Phong Quang đương nhiên là bằng hữu của ta, trước cả khi ta quen biết ngươi, cô ấy đã là bằng hữu của ta rồi."
Hoa Chúc Chúc nheo mắt lại,"Tân Dã, ta cảnh cáo người đừng có nghĩ lung tung"
Chuyện không lâu trước đây nghe được hắn nói lợi dụng mình đến giờ vẫn canh cánh trong lòng cô ta.
Phong Quang cũng mặc kệ Hoa Chúc Chúc và Tân Dã cãi nhau, dù sao nam nữ chính có cãi cọ thế nào thì cũng sẽ không tách nhau ra được. Vào hoàng cung, cô liền đi theo Nhật Quỹ đến thẳng thần điện của hắn.
*x+*xx*xx*x*x**+* ảo tưởng ,"cuồng" trong điên cuồng,"bá" trong bá đạo.