Editor: Miêu Bàn Tử Tô Đát Kỷ giở thói xấu xa liền kêu suốt cả đêm.
Thẳng đến khi sắc trời có chút sáng trong, mới lặng lẽ hài lòng mà ngủ thiếp đi.
Tiêu Ngự thì thảm rồi, bị hành hạ một đêm không ngủ không nói, cái giờ này phải lập tức đi vào triều.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hắn đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, lại nhéo nhéo mi tâm, hai mắt xuất hiện đầy tơ máu, vô cùng mệt mỏi từ trước bàn sách đứng lên rồi đi về giường.
Cũng không thể để đám nô tài tiến đến liền bắt gặp bộ dáng này của chính mình.
Trên đường đi qua, Tiêu Ngự đem y phục trên thân cởi ra, tiện tay quăng tạp nhạp đầy đất, tạo nên cảnh tượng kích tình giả bắn ra bốn phía, sau đó nằm trên giường, nhắm mắt chờ đợi Phùng Lực đến.
Kết quả Phùng công công còn chưa đến, ngược lại là Tô muội muội đến.
Tô Đát Kỷ cảm giác được chỗ bên cạnh trũng xuống, lập tức xoay người ra phía ngoài một cái, dán vào trên thân Tiêu Ngự.
Trong miệng nàng lầm bầm một chút, sau đó liền chui vào trong ngực của hắn.
Tiêu Ngự không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cánh tay của mình lập tức kẹp vào giữa hai cục bông mềm mại nhẵn mịn!
Da thịt cực kỳ ấm áp lại tinh tế, làm cho hắn sảng khoái đến hồn đều muốn bay đi.
Thân thể bỗng nổi lên phản ứng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên, hắn có chút lúng túng đưa tay muốn đẩy tiểu mỹ nhân trong ngực ra, không nghĩ tới Phùng Lực không nhanh không chậm vừa vặn tiến đến.
"Hoàng Thượng?"
Hắn đứng ở vị trí cách giường ba bước, có chút do dự nhỏ nhẹ kêu một tiếng. Editor: Miêu Bàn Tử
Hôm qua cái giường này rung lên kẽo kẹt một đêm, tiếng tiểu quý nhân nũng nịu kêu hắn cũng nghe thấy, khiến cho hắn mặt đỏ tới mang tai, tâm can cũng phát run, lại nói tiếng kêu cũng vừa dừng lại không lâu.
Hoàng Thượng đã vất vả một đêm, còn có thể lên lên triều sao?
Phùng Lực có chút bận tâm.
Nhưng Tiêu Ngự lại không nghĩ tới, mệt chết cũng phải lên.
Không thể để triều hoang phế.
Hắn liếc qua Tô Đát Kỷ đang ôm cánh tay mình ngủ say sưa, bất đắc dĩ thở dài.
Lần sau hạ ít thuốc một chút.
"Hầu hạ đi."
Bởi vì cuống họng nhịn cả đêm nên có chút khàn khàn, Phùng Lực vội vàng bưng một chén ấm áp trà sâm mật ong lên, cho Tiêu Ngự thấm giọng.
Sau đó... Đã nhìn thấy nơi nào đó hùng dũng oai phong còn chưa kịp hạ xuống.
"Ách, Hoàng Thượng đã chinh chiến một đêm, lại còn mạnh mẽ trụ vững không ngã!"
Trong lòng của hắn thán phục một câu, trong ánh mắt mang theo chút thương hại nhìn về thân ảnh không một chút phản ứng sau màn che kia,
"Ngày hôm qua chắc là tiểu quý nhân bị giày vò thảm rồi."
Phùng Lực vạn vạn không ngờ rằng, người bị giày vò đêm qua lại là chủ tử hắn.
Dựa theo quy củ, lúc Hoàng Thượng đứng dậy, phi tần thị tẩm phải đứng dậy hầu hạ theo, nhưng nhìn tình huống này...
Một người không có ý tứ đứng lên, một người khác cũng không có ý nghĩ gọi dậy.
Đúng vậy, trên người tiểu quý nhân này, số lần phá lệ hơi nhiều.
Trong lòng Phùng Lực có so sánh, sau đó liền ngậm miệng không đề cập tới vấn đề này.
Một đám cung nữ tay chân lưu loát thu thập xong, Tiêu Ngự cũng ăn chút gì đó lót dạ, sau đó giữ vững tinh thần liền lên triều.
Trước khi ra cửa còn cố ý phân phó một câu,
"Cứ để cho nàng ngủ."
Sủng ái chi tình, có thể thấy được chút ít.
Thế là chỉ qua thời gian nửa chén trà nhỏ, tin tức "Hoàng Thượng may mắn tân tấn quý nhân một đêm, thẳng đến bình minh" đã mọc cánh, bay khắp mỗi ngóc ngách xó xỉnh ở hậu cung.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Có người bát quái hơn, miêu tả sinh động y như thật, nói rằng lúc Hoàng Thượng đi ra, dưới mắt là quầng đen thâm lại thế nào, thần sắc mệt mỏi như thế nào, nhưng tư thế lại tràn đầy khí thế dâng trào!
Một đám phi tần lẫn nô tỳ ghen tỵ đến đỏ hai con mắt, khăn tay đều bị cắn nát mấy mảnh.
Các nàng chỉ hận không thể lấy thân thay thế!
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Não bổ quá là bệnh:)))))) Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~