Editor: Miêu Bàn Tử Lệ tần chính là một trong số những người túc giận nhất.
Dù sao hôm qua Hoàng Thượng còn tới chỗ nàng ta dạo qua một vòng, gieo cho nàng ta hi vọng.
Kết quả người không chỉ không có ngủ lại, còn giận đùng đùng làm cho nàng ta mất hết mặt mũi.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Đáy lòng nàng ta càng sôi trào khí nóng, hận không thể trực tiếp cắn chết Tô Đát Kỷ.
"Bành!"
Lại thêm một tách trà thịt nát xương tan.
"Đáng lẽ sáng ngày hôm qua ta nên trực tiếp bóp chết ả ở đây! Bằng không thì khiến cho ả không có cái mạng mà bò khỏi cái viện này!"
Nếu làm như thế, ả ta liền không có cơ hội đụng phải Hoàng Thượng ở Ngự Hoa Viên, sau đó một đường được sủng ái.
Khuôn mặt dữ tợn của Lệ tần hiện ra mười phần ngoan lệ.
Ma ma bên cạnh tranh thủ thời gian khuyên nhủ,
"Nương nương đừng quá tức giận. Cái tiểu tiện tỳ kia chỉ là một quý nhân, ngài muốn chơi chết ả không phải rất dễ dàng sao?"
"Hừ, hiện tại tiện nhân kia có thể được Thánh thượng để mắt đến. Ta vốn dĩ chỉ cao hơn ả có ba bậc, làm sao có thể đối đãi ả giống như ngày trước được!"
Vừa nghĩ tới đó, Lệ tần liền hối hận đến nghiến răng.
Lúc trước Tô Đát Kỷ là một vũ cơ đê tiện, nàng ta có thể chơi chết ả như bóp chết một con kiến, rất dễ dàng. Nhưng mà hiện tại không giống, mặc dù ả chỉ mang thân phận quý nhân, nhưng đã thành nữ nhân của Hoàng Thượng, cũng được tính là nửa chủ tử, không phải nói giết liền có thể giết.
Ma ma lại không có bi quan như thế, đưa tay chỉ bên ngoài, nhỏ giọng nói:
"Ngài nhìn xem, còn rất rất nhiều người càng muốn nhìn ả chết hơn ngài nữa!"
Lời này thật sự nói không sai, hiện tại Tô Đát Kỷ toả sáng như thế, nhìn nóng mắt không phải chỉ có một mình Lệ tần.
Bởi vì Hoàng Thượng còn chưa lập hậu, mặc dù mỗi ngày trong hậu cung đều có quy củ thần hôn, nhưng mọi người cũng đều hòa hòa khí khí mà ngồi xuống, tâm sự, trò chuyện mà thôi.
Nhưng mà hôm nay nhóm phi tần, bất luận phẩm vị cao hay thấp, tất cả đều mặc y phục rực rỡ nhất, đeo lên đồ trang sức quý giá nhất, trang điểm thật tỉ mỉ cẩn thận. Editor: Miêu Bàn Tử
Trong khoảnh khắc, trong phòng đều là những mỹ nhân với phục trang đẹp đẽ, hương khí vây quanh, từng người một đều lộ ra một tia mỹ lệ mê người.
Mỗi người đều ưỡn thẳng sống lưng, ngồi nghiêm chỉnh, có thể nói là muốn so tư thế ai ngồi là đẹp nhất.
Đây là một trận chiến tranh không có khói lửa.
Ai cũng không có hào hứng cười đùa như ngày thường, mà trong viện tràn ngập một cỗ không khí khẩn trương.
Tất cả mọi người đều đang chờ một người đến.
Nhóm phi tần ngược lại muốn xem xem, nhân vật tựa thiên tiên này có cái gì mà có thể mê hoặc Hoàng Thượng thành cái dạng như thế!
Kết quả, nước trà được châm một lần rồi thêm một lần, điểm tâm cũng tới một đĩa lại một đĩa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lại chậm chạp không thấy thân ảnh Tô Đát Kỷ.
Đám người ngồi một hồi lâu, thẳng đến khi mặt trời lên cao, mới tản đi trong tức giận và mừng thầm.
Tức giận là bởi vì các nàng ta có lai lịch, phẩm vị là chủ tử như thế, lại phải chờ mòn mắt một cái tiểu quý nhân. Không những thế, còn bị nàng ta cho leo cây!
Mà mừng thầm là vởi vì Tô Đát Kỷ vừa mới thị tẩm xong, liền cậy sủng mà kiêu không đến bái kiến các vị nương nương, thật sự là quá không tuân quy củ. Lần này phải chịu phạt thật nặng!
Thế là mọi người lại thân thiết kêu tỷ tỷ muội muội, vui vẻ ra mặt giải tán ngay lập tức.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ trưởng thành ở trong cung, ngay cả hồn phách đều vất vưởng ở trong cung biết bao nhiêu năm, làm sao có thể không biết quy củ này?
Đây chính là nàng cố ý không muốn đi đấy!
Cơ hội kéo cừu hận tốt đến như vậy, tại sao nàng lại có thể bỏ qua?
Hệ thống nghiêng qua nhìn nàng một chút, trong lòng hừ hừ. Hồ ly tinh này có mười ngàn cái cớ che giấu tật lười biếng của mình!
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~