Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 379

Edit: Bánh bao không nhân

Beta: tranthayday, padu

Trùng vương bởi cơ thể nổi lên phản ứng xấu hổ mà chột dạ chuyển bốn chân sâu đi mất, chỉ để lại cho Nam Tầm một bóng lưng.

Nam Tầm nghi ngờ quan sát hắn hồi lâu.

Phản ứng nhạt nhẽo thế kia, hẳn là đã chấp nhận cơ thể mình rồi. Ấy sao hắn phải thẹn thùng chứ, mặt đều đỏ cả lên rồi.

Đối với sự khó hiểu của Nam Tầm, Tiểu Bát giải thích thế này: "Từ khi biến thành trùng, Trùng vương vẫn là một "bé sâu" còn ngây thơ. Tuy rằng đám Trùng tộc giao phối rất hỗn loạn, một con đực làm chuyện ấy với rất nhiều con cái. Nhưng đại Boss đến cả thân trùng của mình còn không chấp nhận được, nói chi là giao phối với giống cái. Cho nên đại Boss chưa từng làm chuyện ấy ấy đó...

Trùng tộc đều ngây thơ ngờ nghệch, sau khi đại Boss biến dị cũng có bản năng của Trùng tộc, tính cách tự nhiên cũng trở nên ngố tàu. Ngươi phải biết rằng, trước khi biến dị đại Boss từng là một nguyên soái mặt lạnh cỡ nào."

Nam Tầm tấm tắc làm lạ: "Khó trách ta cứ thấy tính cách không giống những gì được lưu trên quang não, thì ra là bị biến dị ảnh hưởng. Không thông minh rất tốt, ta thích đại Boss đơn giản ngốc nghếch một chút."

Tiểu Bát cười hắc hắc trong lòng. Nó cũng thích đại Boss ngây thơ, vậy mới dễ lừa ha.

Nam Tầm cảm thấy đại Boss đã chấp nhận bản thân, cho nên cô bắt đầu lấn tới đề nghị.

"Ge, chúng ta có thể mở vài cửa sổ trên tường không? Thường xuyên thông gió, chúng ta cũng có thể hít thở không khí tươi mát đúng không?"

Đại Boss biến thành trùng tuy rằng ngố, nhưng cũng không phải dễ lừa. Hắn tà tà liếc Nam Tầm, nhàn nhạt nói: "Ta có thể hô hấp không cần oxy, thông gió hay không không quá ảnh hưởng tới ta. Còn có, đã nói không được gọi ta là Ge rồi, ta ghét cái tên này."

Nam Tầm giải thích: "Ngài không cần không khí, nhưng tôi cần mà. Ngài không thể nghĩ cho tôi chút sao? Còn có, tôi gọi không phải "Ge" đó, mà là "ca" của anh trai*. Tôi gọi ngài là "anh" ngài không thích sao? Chẳng lẽ ngài muốn được gọi là chú? Ông ơi?"

[*Chữ /Ge/ trong tiếng TQ đọc giống "ca" trong từ ca ca - anh.]

Khóe miệng Trùng vương run rẩy.

Nam Tầm đảo mắt: "Nếu như ngài không thích thật, vậy để tôi lấy cho ngài một cái tên, thế nào? Tôi là Cố Khuynh, ngài là Nhất Thành, hợp lại là Nhất Cố Khuynh Thành. Vừa hay ngài bảo vệ tôi ở trong, tốt biết bao. Hoặc là Ge, hoặc là Nhất Thành, tự ngài chọn đi."

Trùng vương không cần nghĩ đã tự cho mình một đáp án: "Vậy cứ gọi Ge đi."

Nam Tầm:...

Tên cô lấy khó nghe đến vậy ư?

Tiểu Bát: "Ha hả, dù sao cũng không dễ nghe."

***

Trùng vương đã có tự tin, liền đồng ý yêu cầu của Nam Tầm. Nam Tầm đi một vòng trong điện, tìm được vị trí thích hợp rồi vẽ lên ký hiệu, Trùng vương sẽ phụ trách làm cửa sổ.

Hắn đấm một quyền vào tường, tinh thạch đen cứng rắn cứ thế bị hắn đập thủng một lỗ. Dựa theo lời dặn của cô, mỗi một nơi có ký hiệu hắn sẽ đào ra bốn lỗ nhỏ, ở giữa đặt một giá đỡ bằng đá, miễn cho cửa quá lớn, không cẩn thận liền té mất. Đương nhiên khả năng này với hắn mà nói là không tồn tại.

Sau khi có cửa sổ, việc Nam Tầm thích nhất là ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài.

Những dãy núi chập chùng chạy dài, tinh thạch trải đầy núi phát sáng long lanh bện ra một thế giới rực rỡ sắc màu. Đây thật là cảnh tượng chỉ có trong mơ.

Nam Tầm cảm thán: Nếu không có mấy con kiến to đùng lít nha lít nhít kia thì càng tốt.

Trùng vương rất không hài lòng việc cô dời sự chú ý đi nơi khác. Lúc trước cô luôn nhìn mình, bây giờ lại chỉ biết ngắm ngoài cửa sổ. Mấy con sâu ngoài cửa đó có gì đẹp chứ, đẹp được như hắn ư?

Trùng vương khẽ meo meo bước đến sau lưng Nam Tầm, theo tầm mắt cô nhìn qua.

Quả nhiên là xem đám trùng kia.

Nam Tầm nghiêng đầu liếc hắn một, tò mò hỏi: "Đám trùng này đang làm gì vậy?"

"Cô hỏi đám nào? Bọn đang bò tới bò lui trên núi tinh thạch vàng thì đang thu thập đồ ăn. Trong tất cả loại thạch, tinh thạch vàng là mềm nhất, còn có thể tinh luyện ra tương đặc ngọt ngào, bên trong chất chứa dinh dưỡng phong phú, là món chính của chúng ta. Đám ở giữa đang mài chân, móng vuốt càng mài sẽ càng bén. Trong sáu chân trùng, hai chiếc đùi ở giữa là mềm nhất, nếu không thường xuyên mài giũa, thì ngay cả tinh thạch hơi bén cũng có thể khiến chúng bị thương. Còn đám trốn trong tổ trùng thì đang chờ thoát xác. Mỗi 5 năm trùng sẽ thoát xác một lần, cơ thể mới sẽ cứng cáp hơn cũ."

Nam Tầm nghe xong những thứ này, kiến thức được mở mang, nhưng cô vẫn tò mò chỉ vào đống trùng quanh cửa sổ, buồn bực hỏi: "Bọn nó nhìn giống như đang mài chân, nhưng lại cọ phần bụng, bụng trùng cũng cần mài sao? Khi nào mài xong sẽ càng thêm cứng rắn à? Hơn nữa, sao mấy con trùng khác cứ vây quanh mấy con này vậy?"

Không nghe được câu trả lời, Nam Tầm không khỏi quay đầu xem hắn. Chẳng ngờ mặt đại Boss đã hồng thành đít khỉ.

Trùng vương đột nhiên duỗi tay bịt kín mắt cô, ôm cô cách xa cửa sổ, rất xa.

Nam Tầm được hắn đặt trên ghế. Đợi khi mắt có thể nhìn rõ, cô liền thắc mắc: "Sao vậy?"

Trùng vương hơi mím môi mỏng, mặt không cảm xúc giải thích: "Bọn nó là giống đực. Rất lâu trước kia, Trùng tộc chỉ nữ vương mới có thể đẻ trứng, toàn bộ giống đực đều bị nó thu vào hang ổ của mình, ngày ngày giao phối, sau đó không ngừng đẻ trứng phát triển dân số Trùng tộc. Những giống cái không có khả năng sinh đẻ còn lại, chúng nó phải ra ngoài bôn ba vì nữ vương."

Nam Tầm: "Ồ, hóa ra Trùng tộc có nhiều giống cái như vậy, chẳng qua không biết đẻ trứng? Tôi còn cho rằng chỉ có nữ vương là giống cái, dẫu sao thì nó cũng độc tài chuyên chế. Theo lời ngài nói thì Trùng tộc thật sự rất giống kiến nhỉ."

Trùng vương không phủ nhận, tiếp tục nói: "Trước khi nữ vương chết đã cấy quả trứng cuối cùng ký sinh vào người ta, kết quả là nó bị ta giết chết, ta thì biến dị, bị Trùng tộc tôn làm tân Trùng vương. Ta là giống đực, không đẻ được trứng, nên để giống cái khác thử giao phối. Sau đó ta phát hiện, những giống cái này của Trùng tộc cũng có thể đẻ trứng, chỉ là xác suất thấp, mười lần giao phối mới có thể sinh một lần trứng."

Hơi ngừng, Trùng vương hỏi cô: "Cô cảm thấy số lượng Trùng tộc bây giờ có phải rất nhiều không?"

Nam Tầm yên lặng gật đầu. Rất nhiều, đông như quân Nguyên vậy.

Trùng vương: "Trên thực tế, số lượng hiện tại của Trùng tộc chỉ bằng một nửa trăm năm trước."

Nam Tầm cả kinh.

Đờ mờ nhiều sâu như vậy, thế mà mới được một nửa trước kia!

Trùng vương giải thích: "Nữ vương trùng tộc đã từng trong lúc xuyên qua vũ trụ, khi đi ngang qua vành đai thiên thạch sinh được rất nhiều trứng. Những thiên thạch này sau khi chạm đất, gặp hoàn cảnh phù hợp sẽ nở ra. Lần trước ta phái rất nhiều trùng tướng trùng binh đi đón Trùng tộc bị lạc, lại không ngờ sẽ gặp phải con người, chém giết làm tổn hại rất nhiều trùng tộc."

Nam Tầm:...

Sao nghe có vẻ chua xót thế nhỉ?

Cứ theo đà này, đại quân Trùng tộc không cần loài người đến tiêu diệt, bản thân nó cũng đã bên bờ diệt vong.

Trong lúc Nam Tầm đang cảm khái, đột nhiên nghe Ge nói một câu: "Mùa xuân tới rồi, mấy con đực này động... bọn nó đang cọ mài khí quan bị xung huyết trên đất."

Nam Tầm:!

[(trant) khụ, đoạn "cọ mài khí quan do bị xung huyết" kia là phản ứng bình thường bộ phận nào đó khi nhu cầu sinh lý tăng cao, mao mạch dãn nở, máu dồn đến, làm căng chỗ đó lên]
Bình Luận (0)
Comment