Edit: Bánh bao không nhân
Beta: padu, tranthayday
Nam Tầm nháy mắt đã hiểu.
Mùa xuân tới rồi, vạn vật sinh sôi, rất nhiều động vật đều tiến vào thời kỳ giao phối sinh sản.
Ha hả, Trùng tộc cũng là động vật mà, sao cô lại quên chứ.
Nam Tầm nghĩ lại vừa rồi mình nhìn chằm chằm mấy con đực kia khá lâu, cả người đều thấy không khỏe.
Bỗng nghĩ tới cái gì, cô theo bản năng quét mắt qua bụng trùng của Ge.
Bụng trùng tráng kiện, dùng quân phục bị xé thành mảnh của cô quấn một vòng. Tuy trông hơi buồn cười, nhưng tốt xấu gì cũng che khuất. Lúc này đây, cô lại mơ hồ nhìn ra xu thế phồng lên.
Nam Tầm: …
“Cố Khuynh! Cô nhìn đâu đó?” Trùng vương gầm nhẹ.
Nam Tầm không dấu vết dời tầm mắt, mặt than thoạt nhìn vô cùng đứng đắn: “Tôi chỉ tò mò ngài có giống mấy con đực khác hay không thôi.”
Trùng vương thẹn quá hóa giận: “Sao ta có thể giống bọn đực rựa tầm thường kia được? Bọn nó không thể điều khiển cơ thể mình, nhưng ta có thể. Trăm năm qua, ta chưa từng giao phối với bất kỳ con cái nào!”
Nói tới đây, trùng văn bạc trên mặt hắn đột nhiên phát ánh sáng xanh nhạt, từ mờ mờ dần trở nên sáng rõ, rồi lại tắt lịm, đẹp cực kỳ. Sau đó những nơi khác cũng khả nghi biến thành màu đỏ.
Nam Tầm vội vàng vuốt mông: “Vâng vâng, tôi biết rồi, đương nhiên là ngài không giống bọn nó. Ngài là có một không hai.”
“Ge, tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát, ngài có thể cùng đi với tôi không?” Nam Tầm bất ngờ nói, ánh mắt nhìn hắn chứa chan vẻ mong đợi.
Ửng đỏ trên mặt Trùng vương chậm rãi tản đi, trùng văn cũng không còn sáng nữa. Hắn trầm giọng nói: “Ta không thích ra cửa, cô đi đi, ta cho phép cô tự do ra vào cung điện của ta và tổ trùng.”
Nam Tầm có chút thất vọng.
Xem ra, vẫn chưa được.
Tự tin từ từ là có, nhưng Ge vẫn không muốn bước ra khỏi tòa cung điện này.
“Ge, vậy tôi đi một mình đó?”
Trũng vương hơi bĩu môi mỏng đỏ tươi, lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Thấy cô quay đầu sắp đi thật, Trùng vương bỗng gọi cô lại: “Cô cứ như vậy mà đi à?”
Nam Tầm khó hiểu: “Không thì sao? Vừa rồi tôi đã mời ngài rồi?”
“Lại đây.” Trùng vương vẫy tay với cô, bàn tay phía trên cộng với một chân sâu phía dưới còn cùng nhau vẫy.
Nam Tầm vẻ mặt nghi ngờ đến trước mặt hắn.
Trùng vương hơi dừng, đột nhiên hỏi cô: “Cô biết thù hận giữa Trùng tộc và loài người sâu đến mức không? Cô có biết cô cứ nghênh ngang ra ngoài thế này, khả năng bị Trùng tộc xâu xé lớn thế nào không hả?”
Nam Tầm vội nói: “Tôi ngây người ở cung điện ngài đã lâu, đám trùng hẳn phải biết tôi là người của ngài chứ. Thế mà bọn nó còn muốn giết tôi sao?”
Trùng vương “xì” một tiếng: “Cô có thể ra thử xem.”
Nam Tầm: “... Như lời ngài nói, chẳng phải là tôi không thể ra ngoài?”
Trùng vương tà tà liếc cô: “Biện pháp thật ra là có, còn phải xem cô có phối hợp hay không thôi.”
Nam Tầm: Kịch bản rất quen.
Trùng vương khoan thai giải thích: “Chỉ cần trên người cô có mùi của ta, là cô có thể đi lại tự do bất kỳ nơi nào ở Trùng tộc.”
Nam Tầm: …
Khoan đã, là ý mà cô đang nghĩ đấy à?
Nam Tầm lui về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Ge, tuy rằng tôi thực sùng bái ngài, nhưng bây giờ... tôi không có khả năng giao phối với ngài, sẽ chết người đó.”
Trùng vương đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó liền xấu hổ buồn bực hét to: “Cố Khuynh! Trong đầu cô toàn thứ gì vậy hả?”
Nam Tầm thở dài nhẹ nhõm, không phải thì tốt rồi.
Song, ngay lập tức, Nam Tầm bỗng chốc căng chặt cả người.
Trùng vương duỗi tay kéo cô qua, bất chợt cúi đầu, môi mỏng dán lên môi cô, mút nhẹ mấy cái rồi cực nhanh rời đi.
Nam Tầm còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, thì hắn đã xoay thân trùng, đưa lưng đối diện cô.
“Trên người cô bây giờ có mùi của ta rồi, cô có thể ra ngoài.” Trùng vương thấp giọng nói, dáng vẻ thoạt nhìn thật cô đơn.
Nam Tầm mím môi, hỏi hắn: “Cái này có thể kéo dài bao lâu?”
Trùng vương vươn tay, ra hiệu số một, nói: “Một giờ. Cho nên, nhớ phải quay về trong vòng một giờ.”
Nam Tầm đột nhiên đi đến trước mặt hắn nhìn chằm chằm: “Quá ngắn, không đủ.”
Trùng vương nhíu mày: “Cái gì?”
Nam Tầm chợt nhảy lên, ở ngay lúc Trùng vương trừng to mắt thì ôm chặt đầu hắn kéo xuống, sau đó chủ động đòi lấy một nụ hôn sâu triền miên.
Chờ đến kết thúc, Trùng vương vẫn còn giữ vững tư thế cong lưng cúi đầu, choáng váng.
Nam Tầm nói một câu “Đi đây”, rồi tiêu sái rời khỏi điện.
Qua rất lâu sau đó, bốn chân sâu phía dưới của Trùng vương đột nhiên mềm nhũn, cả người mềm oặt.
“Cô gái này, thế mà dám… Làm càn!” Trùng vương xấu hổ không ngừng lẩm bẩm, nhưng cuối cùng, khóe miệng hắn vẫn nhịn không được hơi giương lên.
Quỳ rạp trên đất hồi lâu, Trùng vương mới xấu hổ đứng dậy đi tới trước bàn, sau đó ma sát bụng trùng của mình vào góc bàn.
Thật là khó chịu.
Trước kia hắn ghét nhất mùa xuân, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy, tuy rằng khó chịu nhưng vẫn có thể chịu đựng.
***
Trùng vương dạo tới dạo lui trong điện, thỉnh thoảng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Đã lâu vậy rồi, sao Cố Khuynh còn chưa về?
Không phải là trốn rồi chứ?
Nhưng mà cô không có cơ giáp, căn bản không có khả năng rời khỏi hành tinh này.
Chẳng lẽ… gặp bất trắc rồi?
Thế nhưng trên hành tinh này ngoài Trùng tộc thì vẫn là Trùng tộc, chả có sinh vật gì nguy hiểm.
Hay là hết mùi rồi, cho nên bị đám trùng vây công?
Nhưng mà, vừa nãy rõ ràng đã lấy nhiều mùi của hắn thế mà, không thể dùng hết nhanh vậy được.
Trùng vương càng nghĩ càng lo, đi đi lại lại, bước chân càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, hắn chợt ngừng lại, ngẩn ngơ nhìn cửa đá lớn phía bên kia cung điện.
Đã nhiều năm qua, hắn vẫn chưa từng ra ngoài.
Núi tinh thạch rực rỡ sắc màu chập trùng ngoài kia, một khối sáng long lanh bất kỳ cũng có thể phản chiếu thân trùng của hắn. Hắn ghê tởm, cho nên sợ hãi.
Nhưng hiện tại… Cố Khuynh nói hắn không xấu, không những vậy mà còn rất tuấn tú. Cho nên, cũng không có gì quá đáng sợ?
Trùng vương nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc đẩy ra cửa đá. Cách đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn bước ra khỏi cung điện của mình.
Thế là, dọa đám trùng binh Trùng tướng sợ ngây người.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ vạn tuế!”
Nhóm trùng thi nhau phủ phục trên đất, ngay cả mấy sợi râu trên đầu cũng theo đà rủ xuống.
Vài con trùng binh mới còn là lần đầu tiên nhìn thấy Trùng vương bệ hạ vĩ đại của chúng, không khỏi len lén liếc một cái.
“Trời ạ, bệ hạ thật lợi hại, thế mà đã biến dị ra cơ thể loài người!”
“Bụng trùng của bệ hạ thật tráng kiện, ta muốn giao phối với bệ hạ!”
Trùng vương nghe trùng binh Trùng tướng ca ngợi, vẻ mặt xấu hổ bước nhanh bốn chân.
Ra khỏi tổ trùng, hắn lập tức bay thẳng lên không trung, nhóm trùng binh Trùng tướng lại thét hoan hô một trận chói tai.
Giờ phút này Nam Tầm đang núp trong một hang tinh thạch.
Tiểu Bát khó hiểu: “Sao ngươi còn chưa về đi? Đợi lát nữa mùi đại Boss hết rồi, ngươi cứ ở đấy chờ chết. Ngoài mấy Trùng tộc trong tổ, những con bên ngoài đều là trùng hoang, ngươi muốn bị bọn nó ăn à?”
Nam Tầm nói: “Ta đang đợi đại Boss tới tìm ta.”
Tiểu Bát “hứ” một tiếng: “Giá trị ác niệm đại Boss lâu vậy rồi mới giảm được 5 điểm. Trong lòng hắn ngươi chả là cái thá gì cả, đời nào hắn sẽ chủ động tới tìm ngươi.”
Kết quả, Tiểu Bát vừa nói xong lời này liền tự vả miệng.
Trước mặt Nam Tầm đột nhiên xuất hiện bốn chân sâu thon dài, màu sắc khác hẳn những con trùng khác, phía trên có trùng văn bạc nhàn nhạt.
Cô chậm rãi ngẩng đầu.
Trùng vương đang đứng sừng sững trước mặt cô, vẻ mặt âm trầm: “... Chơi trốn tìm vui không?”
- -------------------
Trant: padu nhờ t thông báo
Máy tính của b ấy đã được sửa nhưng chủ máy chưa hồi sinh