Chương 1002: Quay lại (3)
Chương 1002: Quay lại (3)Chương 1002: Quay lại (3)
Huyền Vũ tông chủ mỉm cười, gật đầu nói: “Chúc mừng Phương khách khanh, khải hoàn trở về.”
Phương Tri Hành chắp tay, cười nhạt nói: “Xem ra tông chủ đã biết mọi chuyện rồi, ta không gây thêm phiền phức gì cho Ngũ Hành tông chứ?”
Huyền Vũ tông chủ đáp: “Ngươi không sao, Ngũ Hành tông sẽ không sao.”
Phương Tri Hành hiểu ra, khoanh chân ngồi xuống, trầm ngâm một chút, hỏi: “Xin hỏi tông chủ, người Quy Chân bất tử có thể trọng sinh vô hạn không?”
Huyền Vũ tông chủ hơi im lặng, hắn nở một nụ cười thú vị rồi đáp: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi đã phát hiện được chuyện gì à?” Phương Tri Hành liên tục nói: “Sắc An Vương đã bị ta giết rồi, hắn vẫn luôn kiên trì trọng sinh tại chỗ, khiến ta có chút khó hiểu.”
Huyền Vũ tông chủ cười, chậm rãi nói: “Từ xưa đến nay, trên đời có một quy luật sắt, sinh mệnh chỉ có một!
Chúng ta Quy Chân, có nghĩa là chúng ta nghịch thiên cải mệnh, thoát khỏi sự trừng phạt của luân hồi, đùa giỡn với quy luật sinh tử.” Phương Tri Hành nghẹn thở, hỏi: “Cái giá phải trả là gì?”
Huyền Vũ tông chủ trịnh trọng nói: “Sẽ có một số kiếp sinh ra trong âm thành, dần dần tích lũy, đến một ngày nào đó sẽ có thiên kiếp giáng xuống.” Phương Tri Hành trợn mắt nói: “Chẳng lẽ chúng ta cũng phải độ kiếp hả?!”
Huyền Vũ tông chủ khẳng định nói: “Đây là chuyện đương nhiên rồi.” Phương Tri Hành không nhịn được mà hỏi: “Có cách nào tránh được không?”
Huyền Vũ tông chủ chỉ điểm: “Có hai cách, một là học tập chủng Trường Sinh, chú trọng xây dựng hình thái chân ngã, dứt khoát từ bỏ việc xây dựng con đường trọng sinh;
Thứ hai, nếu ngươi đã xây dựng con đường trọng sinh, hãy cố gắng xây dựng theo hình thức trọng sinh tại chỗ.
Bởi vì hình thức này giống như tự chữa lành, thường sẽ không bị xem là nghịch thiên cải mệnh.”
Nghe vậy, Phương Tri Hành và Tế Cấu không khỏi nhìn nhau.
Trong lòng Phương Tri Hành dậy sóng, nhưng rồi cậu nhanh chóng đè những điều khó hiểu xuống, chuyển chủ đề hỏi: “Tông chủ tu vi thông thiên, không biết ngài có từng cân nhắc rời khỏi Đại Chu, ra ngoài xông pha một phen không?” Huyền Vũ tông chủ không khỏi cười hỏi: “Sao vậy, ngươi cũng muốn đi ngoại hải à?”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Hiện tại đúng là có một cơ hội ngàn năm có một.”
Cậu nói ra hết bí mật về Đại Hắc Phật Mẫu và ngọc tỷ truyền quốc... Sau khi nghe xong, Huyền Vũ tông chủ gật nhẹ đầu nói: “Ừm, ngọc tỷ truyền quốc tái hiện nhân gian, không cần nói cũng biết được ý nghĩa, thời cơ ra biển khơi quả thật là chín muồi rồi.”
Phương Tri Hành nghiêm mặt nói: “Tông chủ, ngài hiểu về hải ngoại bao nhiêu?”
Huyền Vũ tông chủ đáp lại: “Không giấu gì ngươi, nhiều năm trước ta từng tập kết một ít đồng bọn ra biển xa, phiêu bạt rồi 164 năm ở trên biển đấy.”
Phương Tri Hành mừng rỡ, vềnh tai lên.
Huyền Vũ tông chủ nhớ lại, nói: “Hải ngoại bao la vô biên, rộng lớn mạnh mẽ, có thể thấy hải thú hung ác bất cứ lúc nào, thậm chí có mấy dị thú cấp 6 ở bên trong. Đoàn người bọn ta ra biển chưa đến nửa năm thì có một nửa tùy tùng chết ở trong miệng của hải thú, có thể nói là rất thảm.
Sau đó bọn ta từ từ tích lũy rất nhiều kinh nghiệm muốn sống sót ở trên biển, bốn phía là lữ hành mạo hiểm, hưởng thụ kích thích.
Về sau nữa, tình hình chuyển biến đột ngột, bọn ta đột nhiên gặp phải đám phi điểu đáng sợ, không bao lâu sau thì phá hoại hết thuyền lớn của bọn ta, nhân viên đi theo đều gặp nạn.
May thay, những đồng bọn của ta đều nắm giữ năng lực phi hành, sau đó bọn ta tìm kiếm được một đảo nhỏ nghỉ chân.
Nhưng không ngờ trên biển có một làn sương mù bay đến bao phủ lên đảo nhỏ, hơn nữa rất lâu sau, sương mù vẫn không tản đi.
Bọn ta nhanh chóng phát hiện đảo nhỏ đó rất quỷ dị, thường xuất hiện mấy tà vật, giết mãi không dứt.
Vì thế bọn ta dự định rời khỏi đảo nhỏ, nhưng mặc cho bọn ta thỉ triển những gì được học, vần không cách nào đi ra khỏi sương mù.
Cứ như vậy, bọn ta đã bị vây ở trên đảo, mà khó khăn này chính là 128 năm, mãi đến khi sương mù tản đi, bọn ta mới rời khỏi đảo nhỏ được.” Phương Tri Hành nghe đến hết hồn. Huyền Vũ tông chủ lại có thể bị vây khốn trên một hòn đảo khó giải thích hơn 100 năm.
Chỉ số kinh khủng của hải ngoại cao đến khiếp người! Huyền Vũ tông chủ than thở: “Sau khi rời khỏi đảo nhỏ, tình cảnh của bọn ta cũng không có bất kỳ cải thiện nào, bởi vì tiếp tế của bọn ta đã sớm tiêu hao không còn lại gì. Tuy người tu hành chúng ta có sinh mệnh mạnh mẽ, nhưng thời gian dài không ăn cũng sẽ đói khát bất lực.
Dị thú trong biển nhiều thật, nhưng không cách nào dùng trực tiếp được, không thể ăn thịt dị thú tươi sống được.
Sau đó bọn ta bị ép đường về nhà, lúc đến Đại Chu, cả đám đều đói thành xương bọc da, vô cùng thê thảm.”
Phương Tri Hành nghe đến cạn lời, tặc lưỡi nói: “Hải ngoại hung hiểm như vậy, thật sự không biết nhưng người của tiền triều trải qua như thế nào?”