Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1002 - Chương 1003: Ngư Châu

Chương 1003: Ngư Châu Chương 1003: Ngư ChâuChương 1003: Ngư Châu

Huyền Vũ tông chủ đáp lại: “Nói chung, lần ra biển đấy đã hoàn toàn mài mòn chí khí của ta, đã nhiều năm trôi qua, khi nhớ đến hải ngoại, trong lòng ta vẫn còn sợ hãi.” Phương Tri Hành vội vàng nói: “Lần này thì khác, có bản đồ biển lớn, cộng thêm đội thuyền của hoàng đế, chúng ta có cơ hội vượt qua hải dương rất lớn, sau đó đến một mảng đại lục khác.”

Huyền Vũ tông chủ nghiêm túc nói: “Ta không biết mảng đại lục khác có hình dạng gì, nhưng ta biết chỗ mà những người của tiền triều không tiếc lang bạt hải ngoại cũng muốn trốn thoát càng kinh khủng hơn.” Phương Tri Hành đã hiểu, cậu đáp: “Mặc kệ thế nào, ta cũng muốn xông vào một lần.”

Huyền Vũ tông chủ gật đầu nói: “Ừm, nhân lúc ngươi còn trẻ, đi ra ngoài xông pha một lần đi.” Phương Tri Hành hơi im lặng, lại hỏi thăm ít chỉ tiết cùng với chú ý liên quan đến hải ngoại.

Trò chuyện chỉ chốc lát thì cậu liấc mắt nhìn giao diện hệ thống, chợt dò hỏi: “Tông chủ, ngài có nghe nói đến hai loại bảo vật là đá Tha Đà' và "Xích Chi Bích” không?”

Huyền Vũ tông chủ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đá Tha Đà bắt nguồn từ một truyền thuyết, lúc trước có một nam nhân, từ khi hắn sinh ra thì rất lười, lười đến mức cơm còn không ăn, rời giường không mặc y phục, càng không tắm gội.

Sau khi lớn lên, nam nhân trở thành kẻ làm biếng nổi danh, chuyện hôm nay để ngày mai làm, chuyện ngày mai để ngày mai hãng nói. Phụ mẫu của hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng chăm sóc đứa con trai lười biếng của bọn họ, cho đến khi bọn họ lần lượt qua đời.

Trước khi chết, phụ mẫu hắn đã làm một chiếc bánh lớn cho đứa con trai lười biếng, hơn nữa giữa cái bánh còn khoét một lỗ, đeo lên trên cổ của con trai, căn dặn hắn đói thì ăn. Nào ngờ, chưa đến mấy ngày, kẻ làm biếng đấy đã chết đói, bởi vì hắn chỉ ăn phần bánh ở trước miệng, lười đưa đầu và di chuyển cái bánh.

Sau khi kẻ làm biếng chất đi, không ai đến hỏi thăm thi thể, dần dà, đã biến thành một tảng đá.

Bởi vì người đời sau lấy đó làm gương nên gọi tảng đá kia là đá Tha Đà.”

Phương Tri Hành bật cười nói: “Trên đời này kẻ làm biếng rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể biến thành đá Tha Đà.”

Huyền Vũ tông chủ cười nói: “Cho nên nói, đá Tha Đà chỉ là truyền thuyết, nhưng lại có rất nhiều người tuyên bố bọn họ cất giấu đá Tha Đà thật, một trong số đấy có tiếng tăm lừng lẫy, chính là Hải Lưu Vương của Ngư Châu, một trong tứ đại thân vương!”

Phương Tri Hành nhíu mày, trong lòng tự nhủ trùng hợp rồi, bước tiếp theo cậu đang muốn chạy đến Ngư Châu.

Huyền Vũ tông chủ lại nói: “Còn về Xích Chi Bích, vật ấy có thể ảnh hưởng đến thời không, vô cùng nghịch thiên. Có nghe đồn, sở dĩ hoàng đế tiền triều bị loạn thần tặc tử đánh bại cũng là bởi vì trong tay của loạn thần tặc tử có Xích Chi Bích.

Phóng mắt khắp thiên hạ Đại Chu, nếu nói chỗ nào nhất định có Xích Chi Bích thì chắc chắn là bảo khố hoàng gia.”

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ.

Sau đó cậu đứng dậy chào từ biệt, tiến đến động thiên Nhất Niên. “Tính toán thời gian, Quân Dao đã tu hành trong động thiên Nhất Niên trăm năm rồi.”

Đáy mắt của Phương Tri Hành hiện lên vẻ chờ mong sâu đậm. Một người một chó bay lên bầu trời, nhằm vào một đám mây rồi chui vào bên trong.

Sau nháy mắt, hai người họ đi đến một mảng Càn Khôn khác.

“Ha ha, cẩu gia lại về rồi!”

Tế Cầu phấn khởi rít gào.

Nó ma luyện hơn 30 năm ở trong động thiên Nhất Niên, xưng vương xưng bá, hàng phục không biết bao nhiêu là dị thú cấp 5.

Ít khi, Phương Tri Hành bay lên đỉnh của núi Thần Mộc, đáp xuống bên ngoài động phủ.

“Ngươi đã trở về!”

Phân thân Dương Thần của Thanh Long phong chủ lần nữa hiện thân. Phương Tri Hành gật đầu hỏi: “Quân Dao đâu?”

Phân thân Dương Thần tỉ mỉ nói: “Trước đây Quân Dao luôn luyện hóa quả Ngũ Hành Âm Dương, hao phí 53 năm, cuối cùng cũng luyện hóa thành công, đột phá tu vi đến cảnh giới Khai Quang, sau đó cô ấy đã xuất quan, nghe nói ngươi đến Càn Châu làm việc, nên lại lần nữa bế quan khổ tu.”

Phương Tri Hành suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Được, ta sẽ đợi cô ấy xuất quan.”

Sau đó, cậu và Tế Cẩu ở tạm bên ngoài động phủ.

Cứ như vậy, từng tháng trôi qual Trong lúc rảnh rỗi, Phương Tri Hành lợi dụng nguyên liệu quý giá trên tay chế tạo ra mấy thanh bảo kiếm thượng phẩm cấp 5.

Mà Tế Cấu thì quay về tự nhiên săn giết dị thú xung quanh, ma luyện bản thân.

Nhoáng cái hơn 2 năm trôi qua. Hôm nay Quân Dao phá cửa ra, khí tức mạnh mẽ xông thẳng lên trời, cuốn lấy kiếm uy không cách nào nói rõ được.

Trên mặt của phân thân Dương Thần lộ ra vẻ tán thưởng, than thở: “Thời gian không phụ kẻ có lòng, Quân Dao khổ tu <V;ô Vi Kiếm Kinh> cuối cùng cũng có thành tựu!” Vừa dứt lời, Quân Dao mặc đạo bào bước ra khỏi động phủ.

Lúc này, khuôn mặt của Quân Dao vẫn tuyệt đẹp, hơn nữa ánh sáng lưu chuyển trên thân cũng có thêm phần khí chất của tiên kiếm.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0