Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1009 - Chương 1010: Tha Đà (2)

Chương 1010: Tha Đà (2) Chương 1010: Tha Đà (2)Chương 1010: Tha Đà (2)

Phương Tri Hành cúi đầu nhìn Hải Lưu Vương.

Hải Lưu Vương cũng nghênh đón ánh mắt của cậu.

Hai người nhìn nhau, khoảnh khắc sau đó rất ăn ý ngừng lại.

Phương Tri Hành lập tức thu Đại Ủy Thiên Long Pháp Tướng, cởi bỏ bát Tử Kim.

Hải Lưu Vương chợt lóe ra, lần nữa lấy được tự do.

Bà ta liếc nhìn Phương Tri Hành, đột nhiên ha ha cười nói: “Hay hay hay, không hổ là đại nghịch hàng đầu thiên hạ, bổn vương thừa nhận thực lực của ngươi."

Phương Tri Hành khoanh tay cười nhàn nhạt, thản nhiên nói: “Ngài không giết được ta, ta cũng không làm gì được ngài.”

Hải Lưu Vương hừ một tiếng, sờ tay vào ngực, lấy ra một tảng đá sáng bóng, giống như xương sọ.

“Đây là đá Tha Đà mà bổn vương cất giữ.”

Hải Lưu Vương ngắm nghía tảng đá, cười lạnh nói: “Bổn vương có thể khẳng định tảng đá này là một chí bảo, bởi vì cho dù ta sử dụng sức mạnh gì cũng không thể phá hủy nó.

Nhưng về phần nó có phải đá Tha Đà hay không, bổn vương vẫn không thể hoàn toàn khẳng định, chỉ có thể thông qua một vài dấu vết để lại suy đoán chính là nó.” Phương Tri Hành ồ lên, hiếu kỳ nói: “Dấu vết để lại gì?” Hải Lưu Vương cẩn thận nói: “Cho dù là ai tiếp xúc với khối đá Tha Đà này, thể xác và tinh thần đều sẽ trở nên cực kỳ lười biếng, cả ngày không muốn làm gì. Phàm nhân cũng thế, võ giả cũng sẽ bị ảnh hưởng, ngay cả bổn vương cũng không ngoại lệ.”

Phương Tri Hành hơi im lặng, vươn tay, thản nhiên nói: “Có thể để ta kiểm tra một chút không?”

Hải Lưu Vương không có bất kỳ chần chờ, tùy tay ném qua. Phương Tri Hành nhận lẫy, chợt liếc nhìn giao diện hệ thống.

[1. Phá hủy 1 khối đá Tha Đà (Đã chuẩn bị, Có hoàn thành hay không?)]

“Thật đúng là đá Tha Đài” Trong lòng Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi, ngoài mặt tỉnh bơ nói: “Hải Lưu Vương, ngài muốn cái gì?”

Khóe miệng Hải Lưu Vương cong lên một nụ cười trêu tức, trả lời: “Nghe đồn đá Tha Đà là vật nguyền rủa, bổn vương cực kỳ tò mò, ngươi cần khối đá này làm gì?”

Phương Tri Hành đáp: “Chỉ cần ta nói cho ngài biết đáp án, ngài sẽ tặng đá Tha Đà cho ta à?”

Hải Lưu Vương cười lạnh nói: “Đương nhiên không đơn giản như vậy, trừ đáp án này, ngươi còn phải tặng <B;àn Nhược Tâm Kinh> cho ta.”

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ. Trận chém giết vừa rồi, Hải Lưu Vương bị Đại Uy Thiên Long Pháp Tướng trấn áp hai ngày vô cùng nghẹn khuất.

Vậy thì chỉ cần Hải Lưu Vương nắm giữ <B;àn Nhược Tâm Kinh>, lần sau lúc hai người giao thủ lần nữa, chỉ sợ Đại Uy Thiên Long Pháp Tướng không cách nào nhốt được bà ta.

“Đồng ý!”

Phương Tri Hành quyết đoán đồng ý, đầu tiên là đưa ra một quyển trục màu vàng, tiếp theo trả lời: “Sở dĩ ta tìm kiếm đá Tha Đà là vì dùng để luyện công.”

Hải Lưu Vương nhíu mày nói: “Luyện công? Luyện công gì cần đá Tha Đà?” Bà ta sửng sốt, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh ngạc: “Chẳng lẽ là thần công liên quan đến thời không pháp tắc à?”

Phương Tri Hành gật đầu cười nói: “Không hổ là Hải Lưu Vương, trong tay ta quả thực có một môn kỳ công như vậy.”

Hải Lưu Vương hiểu rõ, châm chọc nói: “Vậy chúc ngươi may mắn, bổn vương không phải chưa gặp qua võ công liên quan tới thời không, trong kho vũ khí của hoàng cung còn có mấy môn.

Nhưng mà, tài nguyên cần cho tu luyện những võ công này quá mức khan hiếm, rất nhiều bảo vật sớm tuyệt tích, khiến người ta nửa bước khó đi.” Dứt lời, bà ta không để ý tới Phương Tri Hành nữa, tự mình bay trở về đảo Chưởng Tâm.

Phương Tri Hành thu hồi đá Tha Đà, chuyển hướng sang Đại Hắc Phật Mẫu gật đầu nói: “Ơ đây xong chuyện rồi, chúng ta xuất phát đi.” Đại Hắc Phật Mẫu gật đầu, dẫn theo Phương Tri Hành xoay người bay trở về trấn nhỏ bờ biển.

Sau đó, bọn họ hội họp với đám người Trần Dao, Mặc Thủ Cự cùng nhau đi tới bến cảng.

Phóng mắt nhìn lại, bến cảng đậu rất nhiều con thuyền lớn, trong đó một chiếc tàu khổng lồ cực kỳ chói mắt.

Bởi vì con thuyền này quá to, lớn hơn gấp 10 lần những con thuyền lớn khác.

Xung quanh con tàu khổng lồ này có bốn hạm đội hộ tống bảo vệ xung quanh.

Lúc này, người trên bến cảng rất đông, ngàn vạn người chen chúc nhau, tranh nhau ổi lên con tàu khổng lồ hoặc là thuyền lớn khác. Phương Tri Hành đảo mắt nhìn qua, phát hiện những người trèo lên thuyền đó, thực lực so le không đồng đều, có mạnh có yếu.

Rất nhiều kẻ yếu chỉ là Ngũ Cầm cảnh đáng thương, gầy yếu không chịu nổi, cũng đang tranh lên thuyền.

Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy, sao những Ngũ Cầm cảnh đó cũng góp vui thế?” Đại Hắc Phật Mẫu thở dài: “Đương kim hoàng đế ngự giá thân chinh, thăm dò hải ngoại, khiến cho thiên hạ chấn động, rất nhiều võ giả đến từ dân gian cũng muốn nhân cơ hội này rời khỏi Đại Chu, đi đến một đại lục khác thay đổi số mệnh, cho nên bọn họ lên kế hoạch xây dựng rất nhiều thương thuyền, tính toán chơi khô máu, đi theo phía sau tàu khổng lồ cùng ra biển.”

Phương Tri Hành hiểu được.

Những con gà yếu đi theo ra biển, thật ra không phải triều đình sắp xếp, hoàn toàn là hành vi cá nhân của bọn họ.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0