Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1014 - Chương 1015: Nhàm Chán

Chương 1015: Nhàm chán Chương 1015: Nhàm chánChương 1015: Nhàm chán

Tế Cẩu ngạc nhiên: “Là ý gì, Tha Đà Chi Thủ của mày còn có tác dụng công kích tinh thần à?”

“Đúng vậy, nó chính là công kích tinh thần!”

Phương Tri Hành gật đầu, tâm tình muôn phần vui vẻ, tỉ mỈ giải thích: “Tha Đà Chi Thủ muốn công kích được tinh thần thì phải thỏa mãn hai điều kiện.

Đầu tiên là khoảng cách giữa tao và kẻ địch phải đủ gần, tốt nhất là tay tao có thể trực tiếp chạm vào thân thể của kẻ địch.

Hai là sức mạnh tỉnh thần của kẻ địch không được vượt qua tao quá nhiều.

Nói cách khác, người có sức mạnh tinh thần yếu hơn hoặc bằng tao, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng đáng kể.”

Nghe xong lời này, Tế Cẩu cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

Mỗi khi nó cảm thấy thực lực của mình đột nhiên tăng mạnh, dần dần tiếp cận Phương Tri Hành và thu hẹp sự chênh lệch thì Phương Tri Hành luôn tăng tốc đột ngột, triệt để kéo dài khoảng cách khiến nó không thể theo kịp.

Điều này khiến nó tuyệt vọng!

“Tu tu~”

Lúc này, kèm theo tiếng còi dài, thân tàu lắc lư.

Con tàu khổng lồ đã khởi hành! Hạm đội viễn dương do Cơ Nguyên Võ dùng tài nguyên cả nước để chế tạo đang chậm rãi rời bến cảng, chạy về phía sao trời biển rộng. Đây chính là thời khắc đáng để ghi vào sử sách!

Bến cảng náo nhiệt.

Người đứng trên bờ đều reo hò tiễn đưa.

Phóng tầm mắt nhìn xung quanh con tàu khổng lồ đều có một hạm đội hộ tống và bảo vệ con tàu lái về phía biển cả.

Mà theo sau hạm đội hoàng gia là hơn trăm chiếc thuyền lớn của tư nhân, trùng trùng điệp điệp, uy nghiêm hoành tráng.

Trên dưới một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực!

Chinh phục biển cả đến bỉ ngạn! Bên kia biển cả là gì?

Dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, hạm đội viên dương mang theo vô số hy vọng và kỳ vọng, theo gió vượt sóng, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người. Không lâu sau, Đại Hắc Phật Mẫu đến phòng Phương Tri Hành.

“Ta tra được một vài thông tin.”

Đại Hắc Phật Mẫu ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Sau khi Cơ Nguyên Võ đi, thái tử lập tức đăng cơ, thiên hạ Đại Chu sẽ giao cho thái tử quản lý.”

Phương Tri Hành nhẹ gật đầu, nói: “Nước không thể một ngày không có vui, phải xem thái tử có khả năng trấn được thiên hạ hay không rồi.” Vẻ mặt Đại Hắc Phật Mẫu phức tạp, thở dài: “Ngươi và ta đầu đi, thái tử sẽ mất kẻ địch mạnh, hắn đương nhiên có thể đăng cơ yên ổn.” Phương Tri Hành hiểu ý của bà.

Nếu bà chọn ở lại thì bà sẽ có cơ hội đoạt được thiên hạ Đại Chu.

Nhưng làm thế thì có ý nghĩa gì chứ?

Thứ Cơ Nguyên Võ vứt đi, Đại Hắc Phật Mẫu cũng không thèm để vào mắt.

Nói cho cùng, bọn họ và Phương Tri Hành thật ra là cùng một loại người, đạo tâm kiên định!

Đại Hắc Phật Mẫu điều chỉnh tâm trạng lại rồi chân thành nói: “Ta còn nghe ngóng được người chỉ huy bốn hạm đội hộ tống là đệ nhất mãnh tướng Đại Chu - lão tổ thị tộc Đoan Mộc - Đoan Mộc Nguyên Túc.

Bên cạnh Cơ Nguyên Võ, ngoại trừ hoàng hậu Hạ Hầu Mật và quý phi Đoan Mộc Ánh Tuyết ra, còn có các cao thủ như trưởng công chúa, tam hoàng tử Cơ Hồng Xung, thất hoàng tử Cơ Hồng Cung.

Ngoài ra, trong tứ đại thân vương cũng có hai người đi cùng lần lượt là Hải Lưu Vương và Lộc Minh Vương.

Phiên vương cũng có khá nhiều người như: Xích Minh Vương, Đỉnh Minh Vương, Sầm Châu Vương, v.v. Còn đội thân vệ Cơ Nguyên Võ phải nói là cao thủ nhiều như mây, không thể khinh thường, trong đó có rất nhiều lão quái vật đã ẩn thế nhiều năm, ví dụ như vị lão các chủ của Kiếm các, lão tổ khai sơn của Tiên Phù tông hay đại lão Vu tộc thống trị hàng chục vạn đại sơn ở Nam Cương, v.v.”

Phương Tri Hành nghiêm túc lắng nghe, nét mặt không thay đổi quá nhiều.

Dù cậu không hiểu rõ lắm những lão quái vật ngàn năm này, thậm chí chưa từng nghe thấy nhưng cậu biết rõ bọn họ là những nhân vật không dễ chọc, thâm bất khả trắc. Thế nhưng Phương Tri Hành cũng không phải người dễ ăn hiếp.

Tu vi đã đạt tới cảnh giới Quy Chân, chỉ cần bảo toàn bản thân không bị người khác giết chết thì xem như đứng ở thế bất bại rồi.

Đại Hắc Phật Mẫu lại nói: “Có điều, chúng ta không cần quá lo lắng, những lão quái vật kia đầu là nhân tinh, bọn họ không có lòng trung thành gì với Cơ Nguyên Võ mà chỉ muốn rời khỏi đảo hoang Đại Chu ra bên ngoài tìm kiếm cơ duyên mới mà thôi.

Cho nên, nghiêm túc mà nói, mấy lão quái vật kia không hẳn là kẻ địch của chúng ta, thậm chí chỉ cần có chung lợi ích thì hoàn toàn có thể lôi kéo bọn họ về phía chúng ta.” Phương Tri Hành hiểu ra, bình tĩnh nói: “Chuyến hành trình viễn dương vô cùng xa xôi này định sẵn sẽ không yên bình nhưng chúng ta không cần phải căng thẳng thần kinh, gặp chiêu phá chiêu là được.” Đại Hắc Phật Mẫu rất tán thành, vuốt cằm nói: “Địch bất động, ta bất động.”

Nhoáng một cái 3 ngày đã trôi qua. Hạm đội hoàng gia đi theo lộ tuyến hải đồ đã định sẵn tiến về phía trước.

Phương Tri Hành đợi trong phòng, không có việc gì làm, buồn chán ngán ngẩm.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0