Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1015 - Chương 1016: Nhàm Chán (2)

Chương 1016: Nhàm chán (2) Chương 1016: Nhàm chán (2)Chương 1016: Nhàm chán (2)

Cậu ở cùng thuyền với nhiều người tu hành khác.

Sau đó, sự chênh lệch giữa bọn họ nhanh chóng trở nên rõ ràng. Người khác đã quen tu hành hàng ngày, hoặc ngồi thiền, hoặc luyện quyền, hoặc là luyện hóa nhục đan, vân vân.

Tu hành quên ngày tháng, một ngày sẽ trôi qua rất nhanh, gần như trong chớp mắt.

Phương Tri Hành lại khác, cậu chưa từng khổ tu thế này bao giờ.

Cậu không quen nổi với kiểu mỗi ngày lặp đi lặp lại buồn tẻ và vô vị như vậy, không khác nào ngồi nhà lao.

Quân Dao rất chăm chỉ, mỗi ngày kiên trì khổ tu, rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống lênh đênh trên biển, tự thấy không có gì to tát cả. Tế Cẩu đúng là không tim không phổi, ăn no rồi ngủ, tỉnh ngủ lại ăn. “Haizz, nhàm chán quá đi...” Phương Tri Hành thở dài, mắt nhìn giao diện hệ thống.

Điều kiện 2 cần “Xích Chi Bích”.

Thứ này vô cùng hiếm có, khắp thiên hạ e rằng chỉ mỗi mình Cơ Nguyên Võ là có mà thôi.

Cậu có thể tưởng tượng được độ khó của việc muốn lấy được Xích Chỉ Bích từ trong tay Cơ Nguyên Võ. Phương Tri Hành định tạm thời án binh bất động.

Ngay đềm hôm đó, cơn gió bão trên biển đột nhiên chuyển hướng và mưa to.

Tiếng gió gào rít giận dữ, nhấc lên sóng biển ngập trời.

Con tàu khổng lồ chòng chành. Phương Tri Hành tỉnh cả ngủ, đi ra khỏi phòng, dọc theo hành lang và cầu thang lên trên boong tàu. Đùng xet~

Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội. Một tia sét đánh xuống mặt biến, chiếu sáng lên một vùng trắng bạc. Sóng biển dâng cao giống như tấm vải bạt rung chuyển đập vào boong tàu.

Con tàu khổng lồ và tàu hộ vệ liên tục chao đảo, đè ép từng đợt sóng biển, thẳng tiến về phía trước. Phương Tri Hành tức thì cảm nhận được thiết bị động lực của con tàu khổng lồ cực kỳ mạnh mẽ, chút sóng gió ấy không đáng là gì.

Thế nhưng!

Khi cậu vừa quay đầu nhìn về phía đuôi thuyền!

Đúng như dự đoán, những chiếc thuyền lớn theo sau kia đã va phải đợt sóng kịch liệt điên cuồng và chịu xung kích to lớn.

Có mấy chiếc thuyền lớn không chịu nổi đả kích, thân thuyền nứt vỡ, nước biển tràn vào, nguy hiểm muôn trùng.

“A Di Đà Phật!”

Bỗng nhiên, ánh sáng vàng chiếu lên trên boong thuyền.

Một tăng nhân khoác áo choàng trắng chậm rãi bước ra.

Người này có khuôn mặt trung niên, trắng trẻo, không râu, lông mày rậm, đôi mắt to, mặt mũi phúc hậu từ bi.

Tăng nhân áo choàng trắng giậm mũi chân, Đại Trí Đại Tuệ Pháp Tướng hiển lộ ra, phi thân phóng tới những chiếc thuyền lớn kia.

Thần quang trí tuệ giáng lâm, chiếu rọi trên thân của những thuyền viên đang kinh hoàng bạt vía kia.

Chỉ một thoáng, đám người phúc chí tâm linh tỉnh táo lại, bọn họ bộc phát ý chí sống sót mãnh liệt, người thì bỏ thuyền, người thì triển khai cứu viện. Chưa đến nửa canh giờ sau, thuyền lớn hư hại bị sóng biển nuốt chửng, chìm xuống đáy biển.

Những người gặp nạn di chuyển đến thuyền lớn khác.

“Chư vị, chuyến đi xa này cực kỳ hung hiểm, bần tăng khuyên các vị nên tự giữ lấy thân, bây giờ về lại vẫn còn kịp, chớ có không biết tự lượng sức mình!”

Sau khi tăng nhân áo choàng trắng ra tay giúp đỡ thì quay trở lại và đáp xuống boong tàu.

Không lâu sau, mưa tạnh.

Biển cả dần yên tĩnh, hết thảy gió êm sóng lặng.

Phương Tri Hành nhìn thấy có hai chiếc thuyền lớn quay trở về, rút khỏi hành trình viễn dương lần này. “Haizz, sao lại có nhiều người muốn đi theo thế?”

Tăng nhân áo choàng trắng đứng trên boong tàu, lắc đầu một cách bất lực.

Ông ta quay sang Phương Tri Hành rồi chỉ tay vào những chiếc thuyền lớn kia, than thở: “Hàng trăm chiếc thuyền lớn này có lẽ sẽ bị hủy trong biển rộng, hoàng đế sẽ không ra tay cứu vớt bọn họ.”

Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Đại sư có lòng từ bi,thậtđáng _ khâm phục. Có điều, mỗi người mỗi chí hướng, không thể cưỡng cầu.” Tăng nhân áo choàng trắng nghe vậy, nghiêm sắc mặt, cười nói: “Còn chưa thỉnh giáo?” Phương Tri Hành: Phương Tri Hành đáp lại: “Tại hạ Phương Tri Hành.” Tăng nhân áo choàng trắng bỗng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói: “Thí chủ, thí chủ chính là...!”

Phương Tri Hành cười gật đầu nói: “Đúng, ta chính là vị đại nghịch kia!” Tăng nhân áo choàng trắng vội vàng chắp tay trước ngực, nghiêm mặt nói ra phật hiệu: “Bần tăng pháp hiệu “Hư Cốc' đến từ Đề Đăng Phật Đình.”

Phương Tri Hành chắp tay, vuốt cằm nói: “Hư Cốc đại sư có biết Đề Đăng Phật Đình cử đến bao nhiêu người không?”

Hư Cốc trả lời: “Ít lắm, tính cả bần tăng tổng cộng có sáu người.” Phương Tri Hành vội nói: “Ta không có ý khiêu khích Đề Đăng Phật Đình, hy vọng các ngài cũng có thể đối xử với ta như vậy.”

Hư Cốc thở sâu, chân thành nói: “Trước khi Không Tịch đại sư viên tịch đã nói rằng Phương đạo hữu có duyên với Phật, chẳng qua chỉ đang lầm đường lạc lối mà thôi, hy vọng bọn ta có thể trợ giúp ngài đi vào con đường chính đạo.”

Phương Tri Hành cười nói: “Đa tạ ý tốt."

Hư Cốc không nói gì nhiều, tạm biệt rồi quay người đi.

Phương Tri Hành nhắm mắt dưỡng thần, đứng trên boong tàu hóng gió một lúc. Bất giác, trời đã tờ mờ sáng. Bỗng nhiên!

Phương Tri Hành mở mắt và nhìn sang bên cạnh.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
4 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0