Chương 102: Huyện thành
Chương 102: Huyện thành
Phương Tri Hành không khỏi nhìn sâu về chiếc xe ngựa xa hoa, dâng lên nỗi lòng.
Lúc này, ngay cả bản thân cậu cũng không kìm được mà nghi ngờ có phải là có mờ ám hay không.
Dù sao mọi thứ quả thật là hơi thuận lợi.
[4, Cưỡi ngựa trên 5000m (Đã hoàn thành.)]
Từ chùa Tùng Lâm đến huyện thành khoảng 10 dặm.
Lúc Phương Tri Hành hoàn thành nhiệm vụ cưỡi đi 5000 mét, cậu ngẩng đầu lên nhìn, một thành trì hình vuông đứng vững ở điểm cuối đường cái.
Nhìn từ trên cao sẽ phát hiện phong thủy của thành trì rất tốt, gần núi sát sông.
Gần núi Tùng Lâm, sát sông Thanh Thủy.
Phía bắc thành trì dựa núi, xây vòng lấy tường đá, phía tây gần sông Thanh Thủy, kéo dài ra bến tàu có quy mô rất lớn, hơn nữa còn bộn bề.
Ngoài cổng thành dựng một lều, có người đang phát cháo miễn phí.
Nơi đó tụ tập rất nhiều nạn dân trôi dạt khắp nơi, ai nấy đều rối bù, y phục rách rưới, đói đến xanh xao vàng vọt, không thành hình người.
Phương Tri Hành phóng mắt nhìn đi, số người chen chúc về phía lều cháo đông nghịt, một mảng ầm ĩ, kêu loạn, thối ình.
Có thể thấy được các loại phân và nước tiểu trên mặt đất.
Xa xa, có thể ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi khai của phân và nước tiểu.
“Móa, nạn dân lại đông lên rồi, lúc nào mới hết đây?”
Đình Chí Cương đột nhiên mắng chửi, mặt đầy oán giận, trong mắt phóng hỏa, dường như hận không thể đuổi hết những nạn dân đó.
Cũng đúng, trị an chỗ này là do hắn phụ trách mà.
Mà nạn dân đã sớm trở thành ngọn nguồn khiến trị an lần nữa chuyển biến xấu.
Cư dân trong thành có một loạt vấn đề đối với nạn dân, tiếng oán trách khắp nơi.
Nạn dân ngoài thành thì cực kỳ hỗn loạn, lại không có được nhiều cứu trợ, cũng kêu ca sôi nổi.
Chính ngay lúc này, Đinh Chí Cương thấy nhiều nạn dân thì đau đầu, oán khí đầy bụng, toàn thân khó chịu.
Phương Tri Hành nghiêng qua nhìn hắn, trấn an: “Đinh đại ca vất vả rồi, xử lý những nạn dân này chắc hẳn khó khăn trùng trùng điệp điệp, rất khó giải quyết đúng không.”
“Hây, đâu chỉ là khó giải quyết, quả thật là buồn chết người mà.”
Đinh Chí Cương chỉ vào lều cháo, tức giận, quở trách nói: “Lão đệ ngươi có chỗ không biết, rất nhiều nạn dân ở đây thật ra không phải là người huyện Khánh Lâm, bọn họ chạy qua đây từ huyện thành khác đấy.
Mọe nó, không phải là người của khu vực chúng ta quản lý, lại chạy đến nơi này đòi ăn đòi uống, muốn chúng ta quan tâm, ăn uống rồi còn muốn quan tâm, đâu có lý đó!”
Phương Tri Hành không khỏi kinh ngạc nói: “Nạn dân đều chạy về huyện Khánh Lâm à? Lẽ nào họa của huyện Khánh Lâm là nhẹ nhất, những nơi khác thì nghiêm trọng hơn?”
Đinh Chí Cương gật đầu, giảm thấp giọng nói, nhếch miệng nói: “Với lương tâm mà nói, quận Thanh Hà có 12 huyện, huyện nào huyện nấy đều nát, tình hình của huyện Khánh Lâm chúng ta xem như đỡ hơn nhiều.”
Phương Tri Hành hiểu ra.
Lúc nói chuyện, đoàn người đã đi đến trước cổng thành.
Phương Tri Hành gật đầu nhìn lại, trên bức tường dày nặng phủ đầy vết lốm đốm, màu sắc của tường đá lắng đọng, không gì sánh được sự tang thương và lâu đời của nó.
Trước cổng thành có người gác cổng canh giữ, chắc chắn nạn dân sẽ không chịu vào thành.
Mọi người nối đuôi nhau vào thành.
“Huyện lệnh đại nhân vào thành, người không phận sự thì tránh ra.”
Quan dẫn đường mở đường ở phía trước, đoàn người trên phố đều tản ra hai bên đường.
Đoàn xe đi một mạch thông suốt.
Phương Tri Hành ngồi trên lưng ngựa, nhìn quanh đường đi và kiến trúc trong thành.
Chỉ thấy bố cục của cả tòa thành trì rất hợp quy cách, phố lớn ngõ nhỏ thẳng đứng giao nhau giống như một bàn cờ.
Trên đường phố chính phủ kín đá xanh, phong cách cổ xưa, rộng rãi lại sạch sẽ.
Nhưng kiến trúc trong thành còn có rất nhiều đường tắt chật hẹp, giăng khắp nơi, mê ly như mê cung, khiến người ta không khỏi sinh ra dục vọng muốn thăm dò.
Mà kiến trúc hai bên đường phố, trong mộc mạc có mấy phần vẻ đẹp, phần lớn nhà bằng ván gỗ, mái hiên nhô ra, chỉ thấy một mảng trời xanh qua khe hở.
Một lúc sau, mọi người đã đến nha huyện.
La Bồi Vân tự đi nghỉ ngơi, đoàn người cũng giải tán.
Đinh Chí Cương và Phương Tri Hành đi đến võ đài ở hậu viện.
Hắn giới thiệu: “Phương lão đệ, võ đài là nơi ngày thường ta huấn luyện. Nha dịch và thống lĩnh chấp chưởng Bộ Binh mà ta suất lĩnh đều huấn luyện ở nơi này, sau này ngươi nắm giữ 300 Cung Binh cũng phải huấn luyện ở nơi này.”
Phương Tri Hành gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Đinh Chí Cương lại nói: “Chu kỳ huấn luyện của nha dịch là 10 ngày huấn luyện 1 lần, bình thường sẽ không chiếm dụng võ đài quá lâu, cũng không ở bên trong doanh trại.
Huấn luyện của Bộ Binh tương đối cần mẫn, 3 ngày tập bài nhỏ, 5 ngày tập bài lớn, hơn nữa Bộ Binh phải ở doanh trại, không có tình hình đặc biệt thì không được nghỉ phép.
Cung Binh của ngươi ấy à, toàn là lính mới chiêu mộ không lâu trước đây, cường độ huấn luyện bình thường có thể sẽ lớn hơn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý đấy.”