Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 103 - Chương 103: Huyện Thành  (2)

Chương 103: Huyện thành  (2) Chương 103: Huyện thành  (2)

Phương Tri Hành hỏi: “Trước đây doanh trại Cung Binh là ai phụ trách chỉ đạo huấn luyện?”

Đinh Chí Cương đáp lại: “Người tên là Cao Đại Hưng, bọn ta đều gọi ông ta là lão Cao, trước đây là thợ săn, kỹ thuật bắn tên rất khá nhưng đã hơn 60 tuổi, về già mắt mờ rồi, chỉ có thể dạy người khác dựa vào kinh nghiệm. Ngày mai ta sẽ giới thiệu ông ta cho ngươi làm quen, nếu ngươi không thích thì cho ông ta nghỉ hưu sớm chút vậy.”

Phương Tri Hành hiểu ngay, cậu vội vàng nói: “Làm phiền Đinh đại ca rồi.”

“Nói gì vậy chứ, đừng khách sáo với ta.”

Đinh Chí Cương cười ha ha, phất tay nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi xem nơi ở của ngươi.”

Phương Tri Hành không thể từ chối.

Hai người họ nhanh chóng đi đến doanh trại.

Doanh trại được chia làm hai khu vực trước sau, khu trước là ký túc xá tập thể chuyên dành cho Bộ Binh ở, khu sau là biệt viện nhỏ đơn độc chuyên dành cho quan chỉ huy, quan huấn luyện ở.

Đinh Chí Cương nói: “Ta, mấy người La Khắc Chiêu đã mua nhà trong thành, có phủ đệ của riêng mình nên bình thường sẽ không ở nơi này.”

Hắn vỗ vai của Phương Tri Hành, cười nói: “Đợi ngươi có tiền, cũng có thể mua một tòa nhà ở trong thành, rồi cưới mấy thê thiếp, an cư lạc nghiệp.”

Phương Tri Hành cười cười: “Vậy thì tốt quá, sau này chắc phải làm phiền Đinh đại ca chọn tòa nhà tốt cho ta rồi.”

“Dễ nói, dễ nói thôi.”

Đinh Chí Cương vui vẻ đồng ý, sau đó đẩy cánh cửa của biệt viện ra, cười nói: “Ngươi vào trong xem đi, nếu như không hài lòng, ta sẽ dẫn ngươi đi xem mấy phòng khác.”

Phương Tri Hành lập tức bước vào dạo một vòng.

Biệt viện này rất rộng rãi, phòng ngủ thoáng đãng, phòng khách rộng lớn, còn có nhà xí và nhà bếp riêng.

Yêu cầu của Phương Tri Hành không cao, vì vậy cậu cười nói: “Đinh đại ca đúng là có mắt nhìn, ta sẽ ở nơi này.”

“Được!”

Đinh Chí Cương thích người lanh lẹ, hắn suy nghĩ rồi bổ sung: “Ngày mai ta sẽ sắp xếp một thị nữ và một đầu bếp qua đây, thị nữ chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho ngươi, đầu bếp sẽ nấu ăn cho ngươi, tóm lại là ngươi không cần quan tâm đến phương diện cuộc sống.”

Phương Tri Hành không khỏi hít sâu một hơi.

Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được đãi ngộ người trên người của thế giới này rồi.

Cuộc sống của bách tính đơn giản là củi gạo dầu muối tương giấm trà, cả đời vội vàng hấp tấp, chỉ vì mấy đồng bạc vụn.

Mà người trên người là giải thoát khỏi sự rườm rà và mệt nhọc, có thể tự do làm chuyện mà bản thân thật sự muốn làm.

Trong khi nói chuyện, một gã sai vặt áo xanh nhanh chóng bước đến, cúi đầu khom lưng nói: “Hai vị đại nhân, lão gia bày tiệc mời hai vị đi qua dùng bữa.”

Đinh Chí Cương mím chặt môi, nhướng mày cười nói: “Lão đệ à, huyện lệnh đại nhân đang đón gió tẩy trần cho ngươi đó. Nào, chúng ta nhanh chóng qua đó xem sao.”

“Được!”

Phương Tri Hành bước nhanh, nhân cơ hội hỏi: “Đinh đại ca, huyện lệnh đại nhân với ta chỉ là mới quen, tại sao lại tiếp đãi ta nồng hậu như thế? Là do tính cách của ông ta vốn dĩ như vậy, hay là có nguyên nhân gì khác?”

Đinh Chí Cương đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt cười nói: “Lão đệ có điều không biết, nghìn quân dễ được một tướng khó cầu. Huyện lệnh đại nhân cầu hiền như khát nước, ông ta tìm kiếm cao thủ có kỹ thuật bắn tên giống như ngươi đã được hơn một năm rồi.”

Phương Tri Hành nhướng mày nói: “Chính là vì xây dựng Cung Binh doanh đó à?”

“Đúng thế!”

Đinh Chí Cương gật đầu, than thở: “Haizz, loạn thế đã đến, phản tặc thi nhau xuất hiện, kẻ cướp vào rừng làm giặc, bạo dân cướp đốt giết hiếp, người người cảm thấy bất an, chiến sự khẩn cấp ở các nơi, tình thế kịch liệt chuyển biến xấu.

Loại thời điểm này, trong tay ai nắm giữ tinh binh tướng giỏi thì lưng của người đó càng cứng rắn!

Một đội ngũ Cung Binh có tài bắn tinh xảo có thể địch nổi Bộ Binh và Kỵ Binh với số lượng gấp ba, bốn lần thậm chí gấp năm lần đấy.

Coi như là võ giả cường đại cũng có thể bị loạn tiễn xuyên tim, thử hỏi có ai dám coi thường Cung Binh chứ?

Lão đệ à, nói thật lòng thì lấy kỹ thuật bắn tên của ngươi, ngươi đi đến chỗ nào cũng ăn ngon được. Nếu như huyện lệnh đại nhân không nhanh chóng chiêu mộ ngươi về dưới trướng của mình, có khi ngươi đã chạy đến chỗ của người khác mất rồi.”

Phương Tri Hành bừng tỉnh, liếc mắt sang Tế Cẩu truyền âm nói: “Nghe thấy chưa, mày vẫn còn nghi thần nghi quỷ à? Cái chức giáo đầu Cung Binh này là do ta lấy bằng bản lĩnh! Giá thị trường bây giờ chính là xạ thủ chuyên nghiệp mới ngon nghẻ!”

Tế Cẩu cúi đầu bước đi, ấm ức đáp lại: “Lâu ngày mới biết lòng người, dù sao tao cảm thấy môn phiệt quyền quý chẳng có ai là người tốt cả, cứ chờ xem đi.”

“Xí!”

Phương Tri Hành bĩu môi, cười khinh thường: “Mày cũng từng đi làm rồi, mày thấy có ông chủ nào là người tốt không? Chẳng lẽ mày đi làm vì thích ông chủ nào đó à?
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0