Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 104 - Chương 104: Xã Giao

Chương 104: Xã giao Chương 104: Xã giao

Nếu như La Bồi Vân người tốt thì tao cũng có thể làm người hiền lành; còn nếu như La Bồi Vân tính kế tao, vậy tao sẽ cho ông ta biết một vua hack khủng bố đến mức nào.

Nói chung tao đến là để làm sự nghiệp, dăm ba cái chuyện chỗ công sở, mày có hiểu bằng tao không? Người không ác thì không đứng vững được; người không gian dối, nghề không đến đỉnh!”

Tế Cẩu không phục nói: “Lý niệm của mày lạc hậu quá rồi đó, căn bản là tao không cần làm công, bạn gái của tao đều làm công cho tao hết, hiểu chưa?”

...

Nắng chiều hoàng hôn vàng rực óng ả.

Quản gia Ôn Dục Văn đi vào phòng của nhị phu nhân, ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng có bốn người.

Nhị phu nhân vẫn còn phong vận, nhị công tử La Khắc Chiêu, đại ca của nhị phu nhân đích Đổng Minh Hiên, cùng với con của lão Đổng Hiển Vinh.

Ôn Dục Văn vừa vào cửa, còn chưa kịp hành lễ thì nhị phu nhân đã không kịp chờ đợi mở miệng nói: “Lão Ôn, ngươi nghe nói rồi chứ, lão gia đưa vị trí giáo đầu Cung Binh cho cái tên mới tới kìa.”

La Khắc Chiêu nhắc nhở: “Tên hắn là Phương Tri Hành.”

Ôn Dục Văn nghe vậy, đưa mắt nhìn cha con Đổng gia, trong lòng ngập tràn vẻ bất đắc dĩ.

Cha con Đổng gia thèm nhỏ dãi vị trí giáo đầu Cung Binh này đã lâu, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó.

Đổng Minh Hiên là đại ca ruột của nhị phu nhân, máu mủ tình thâm, vì tiền đồ của con trai Đổng Hiển Vinh mà một mực hỗ trợ thu xếp chuyện này, lo lắng cực kỳ.

Đương nhiên nhị phu nhân cũng không thiếu nói lời hay ho với lão gia.

Thế nhưng lão gia hiểu rất rõ Đổng Hiển Vinh, tất nhiên không thể giao chức vụ quan trọng như vậy cho một tên bao cỏ được.

Hắn thận trọng đáp: “Lão nô cũng chỉ mới nghe nói đến chuyện này, đúng là khiến người ta rất bất ngờ thật.”

Nhị phu nhân tức giận bất bình, căm phẫn nói: “Đều nói phù sa không chảy ruộng người ngoài, tên Phương Tri Hành có tài đức gì, rốt cuộc là lai lịch gì mà có thể được lão gia ưu ái như thế chứ? Hắn không phải là con riêng của lão gia đấy chứ!”

Ôn Dục Văn cười khổ nói: “Tình hình cụ thể trong đó lão nô cũng không hiểu cho lắm. Chỉ nghe nói, kỹ thuật bắn tên của Phương Tri Hành tốt vô cùng, bởi vậy mới chiếm được sự thưởng thức của lão gia.”

“Kỹ thuật bắn tên rất tốt? Hắn lợi hại đến cỡ nào?” Nhị phu nhân hỏi.

Ôn Dục Văn nghiêm mặt lại, trịnh trọng nói: “Hơn trăm máp, cường cung Phá Giáp, tên nào cũng trúng mục tiêu.”

Lời này vừa nói ra!

Nhị phu nhân nhất thời rơi vào trầm mặc.

Kỹ thuật bắn tên mạnh mẽ như vậy đúng là vượt xa người thường, không phải chút tài nghệ mèo cào của Đổng Hiển Vinh có thể so sánh được.

Đổng Minh Hiên thấy thế, ngượng ngùng cười nói: “Từ xưa đến nay, chỉ có đặt binh quyền ở trong tay người nhà mới an toàn nhất. Giao ba trăm Cung Binh cho một người ngoài, ngộ nhỡ hắn có ý xấu trong lòng thì chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn à?

Theo ta thấy, cho dù kỹ thuật bắn tên của cái tên Phương Tri Hành mạnh thật thì cũng có thể bắt đầu làm từ phó chức trước, chậm rãi khảo sát lòng trung thành của hắn ta cái đã rồi hẵng dựa vào công lao để tiến hành đề bạt.”

“Đúng thế đúng thế!”

Nhị phu nhân liên tục gật đầu, quay sang nói với La Khắc Chiêu: “Con à, phụ thân con nghe lời của con nhất, con mau đi nói với phụ thân con đi, sao người trong nhà lại đi hướng về người ngoài thế được?”

Đổng Minh Hiên bổ sung thêm: “Khắc Chiêu à, nếu như biểu đệ ngươi trở thành giáo đầu Cung Binh, sau này ba trăm Cung Binh kia sẽ trở thành tâm phúc của ngươi đấy.”

La Khắc Chiêu gật đầu nói: “Nương, cữu cữu, hai người cứ việc yên tâm, hài nhi hiểu rõ mà.”

Ôn Dục Văn cụp mắt im lặng không nói gì.

...

Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương đi vào phòng khách.

Đưa mắt nhìn lại, trong đại sảnh bày từng chiếc bàn dài nhỏ đơn độc, chia thành hai hàng tách ra hai bên.

Bên cạnh mỗi chiếc bàn đều có một thị nữ trẻ tuổi, tay nâng bầu rượu.

“Chậc chậc, một người một chiếc bàn ăn cơm.”

Phương Tri Hành chỉ nhìn thấy bữa tiệc kiểu này trong phim truyền hình mà thôi.

Gần như cùng lúc đó, Lư An Phủ mang theo ba người cũng đi đến đại sảnh, trên mặt là nụ cười tươi, chắp tay bắt chuyện: “Đinh tổng bộ đầu, Phương giáo đầu.”

“Lư đường chủ!”

Phương Tri Hành và Đinh Chí Cương nhiệt tình đáp lại.

Lư An Phủ giới thiệu hai nam một nữ bên cạnh cho Phương Tri Hành làm quen, nói: “Ba người bọn họ đều là hương chủ của Đúc Binh đường, vị này chính là ‘Thiết Trảo’ - Diệp Hằng Xương, vị này chính là Huyền Chỉ - Hứa Đại Trí, vị này chính là ‘Tiểu Thốn Kình’ - Lữ Bội Bội.”

Toàn bộ ba vị hương chủ đều đã bước vào trung niên, Diệp Hằng Xương cao lớn thô kệch, dáng vẻ Hứa Đại Trí có phần thư sinh, Lữ Bội Bội cao lớn vạm vỡ, đầu để kiểu tóc Na Tra.

Phương Tri Hành vội vã chào hỏi, ba vị hương chủ đều khách khí.

Không bao lâu sau, La Bồi Vân, La Khắc Chiêu tiến vào trong đại sảnh.

“Bái kiến đại nhân, nhị công tử!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0