Chương 1047: Tà vật
Chương 1047: Tà vậtChương 1047: Tà vật
Lão tổ Vu tộc nổi trận lôi đình, ông điên cuồng gào thét: “Thôi được, để ngươi nếm thử Hắc Vu chân chính rốt cuộc đáng sợ đến mức nào!” Ông nhìn chằm chằm, khóa chặt Phương Tri Hành.
“Lời nguyền - Phấn Thân Toái Cốt!” Lời vừa dứt!
Toàn thân Phương Tri Hành chấn động, ngay sau đó cậu cảm thấy toàn thân xương cốt nứt ra, huyết nhục bắt đầu sụp đổ.
“Có chút thú vị!”
Vẻ thích thú hiện lên trên mặt cậu, trước khi xương tay phải vỡ vụn thì cậu búng tay một cái.
Tách! Trong nháy mắt, dòng sông Tuế Nguyệt hiện ra trước mắt.
Phương Tri Hành nắm bắt sợi chỉ thời gian của lão tổ Vu tộc, ánh mắt khóa chặt vào “giây trước đó”.
Đó là khoảnh khắc Lão tổ Vu tộc thi triển “lời nguyền - Phấn Thân Toái Cốt”.
“Chắc lời nguyền này được thi triển thông qua đôi mắt của ông.” Phương Tri Hành nhanh chóng nhận ra đồng tử của lão tổ Vu tộc co rút lại, ánh mắt khóa chặt vào cậu.
Cho nên!
Cậu đưa hai ngón tay ra rồi chọc mạnh vào mắt lão tổ Vu tộc.
Phụt~ Máu bắn tung tóe!
Hai ngón tay đâm sâu vào hốc mắt lão tổ Vu tộc.
Con ngươi nổ tung!
Khoảnh khắc tiếp theo, thời gian tiếp tục trôi.
Phương Tri Hành chỉ búng tay một cái, không có thêm bất kỳ động tác nào khác.
Nhưng lão tổ Vu tộc đột nhiên hét lên thảm thiết, hai mắt nổ tung, máu chảy như suối, một mảng mờ mịt.
Ông loạng choạng lùi lại, hoảng sợ thất thố.
Hiệu ứng lời nguyền bị gián đoạn ngay lập tức!
Phấn Thân Toái Cốt, dừng lại rồi!
Cả người Phương Tri Hành rung lên, tất cả vết thương lập tức lành lại như ban đầu.
Lão tổ Vu tộc cũng không chậm trễ, ông chữa lành siêu tốc, hai con ngươi mới mọc ra, lấp đầy hốc mắt. Tuy nhiên, khi đồng tử của ông tập trung một lần nữa.
Thứ đập vào mắt ông chính là ngọn lửa đen đột nhiên lan rộng ra, bùng cháy dữ dội dưới chân ông, quấn quanh toàn thân.
Từng thanh đao lớn dựng ngược lên trời trong ngọn lửa, đâm vào cơ thể ông.
Phập phụt phụt~ Cơn đau dữ dội ập đến, không thể diễn tả thành lời.
Lão tổ Vu tộc nghiến răng nghiến lợi, lập tức võ cánh xương bay lên không trung.
Sức mạnh của cánh xương vượt xa sức tưởng tượng, tạo nên cơn cuồng phong khủng khiếp.
Gió cuốn theo cả ngọn lửa!
Vù vù~
Cơn lốc lửa quét qua tứ phía, lan rộng ra rồi nuốt chửng bóng dáng của Phương Tri Hành.
Nhân cơ hội này, cơ thể lão tổ Vu tộc lóe lên, lao vào sâu trong tầng mây. Ông hít sâu một hơi, nhanh chóng thi triển pháp thuật tăng tốc chữa trị vết thương.
“Không ngờ Phương Tri Hành lại luyện thành thần công đó...”
Sắc mặt Lão tổ Vu tộc tối sầm, nghiêm trọng đến cực điểm.
Lúc này, ông không dám xem thường Phương Tri Hành nữa. “Truyền nhân của <Ng;ô Hoàng Vạn Tuế Chân Long Công> không phải là Đại Hắc Phật Mẫu, vậy mà lại là Phương Tri Hành!”
Tâm trạng của lão tổ Vu tộc kích động, lên xuống như tàu lượn siêu tốc.
“Ừm, Phương Tri Hành có thể nghịch đảo thời không, trước mặt hắn ta, bất cứ người nào cũng đều trong suốt.” “Bất kể bây giờ ta làm gì, đều sẽ được ghi lại trên sợi chỉ thời gian của ta.”
“Phương Tri Hành có thể đọc quá khứ của ta, sau đó, tùy ý can thiệp vào sợi chỉ thời gian của ta.”
Mặt Lão tổ Vu tộc căng thẳng, ông quá hiểu <Ng;ô Hoàng Vạn Tuế Chân Long Công> khủng bố đến mức nào, danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần công không phải hư danh.
“May mà ta đã sưu tầm không ít Xích Chi Bích.”
Lão tổ Vu tộc đưa tay sờ vào bên hông, rồi ông chộp lấy khoảng không.
“Ơ, túi vải của ta đâu?” Lão tổ Vu tộc giật mình rồi cúi đầu nhìn xuống.
Vừa nhìn thì chịu không nổi,, đồng tử của ông không khỏi co rút mạnh. Chỉ thấy Phương Tri Hành cầm một chiếc túi vải đen, đang tung hứng lên xuống.
“Rất ngạc nhiên à, ta đã sớm đoán được ông mang theo Xích Chi Bích trên người, cho nên đã trộm từ sớm rồi.”
Phương Tri Hành mỉm cười, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. “Người này không thể đối đầu bằng sức mạnh...”
Lão tổ Vu tộc thở dài trong lòng, sát ý mãnh liệt chưa từng có, nhưng chiến ý lại nhanh chóng tan vỡ.
Ông quay người bay đi, bỏ trốn. Bốp~
Âm thanh búng tay vang lên bên tai giống như phù đòi mạng của thần chết.
Mắt Lão tổ Vu tộc hoa lên, một đóa sen huyết sắc bỗng xuất hiện ngay phía trước.
Hơi thở của ông lập tức ngưng trệ, da đầu tê dại, nổi da gà khắp người. Phương Tri Hành cười nói: “Đây là đóa hoa ta đã chuẩn bị từ trước, luôn đặt ở chỗ đó, chỉ chờ ông đâm đầu vào thôi.”
“Hạch Bạo Huyết Liên, tặng cho ông đấy!" Cùng với một tiếng nổ lớn, đóa sen huyết sắc nổ tung.
Trên bầu trời cao xuất hiện một đám mây hình nấm khổng lồ.
Một lát sau!
Một cơ thể tàn tạ méo mó lao ra khỏi làn khói dày đặc, rơi thắng xuống đất.
Lão tổ Vu tộc nặng nề rơi xuống lớp băng, suýt nữa làm sụp đổ lớp băng.
Lúc này, trông ông vô cùng thê thảm, toàn thân rực ánh lửa và khói đen, nửa đầu bê bết máu thịt, nửa thân phải biến mất, hai cánh xương vỡ vụn, hai cánh tay mất, chi dưới chỉ còn lại một chân trái.