Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1049 - Chương 1050: Nói Dối

Chương 1050: Nói dối Chương 1050: Nói dốiChương 1050: Nói dối

Vừa nói cậu vừa hóa thân thành Đại Uy Thiên Long La Hán, thân hình lóe lên, đến trước mặt tà vật kia.

“Đại Uy Thiên Long, Đại La Pháp Chú, Bát Nhã Chư Phật, Bát Nhã Ba Ma Hồng!”

Phương Tri Hành nhẹ nhàng đánh một chưởng xuống!

Phụt phụt phụt~

Sức mạnh khủng khiếp từ trên trời giáng xuống, đánh vào đỉnh đầu của Thủy Tảo khổng lồ.

Thủy Tảo khổng lồ ngay lập tức bị trấn áp!

Thân hình cao 5 mét trực tiếp bị đè bẹp, biến thành một bãi thịt nát.

Mà cảnh tượng này rơi vào mắt Tế Cầu lại vô cùng chấn động! Con quái vật cao hơn trăm mét, bị một chưởng của Phương Tri Hành đánh thành thịt vụn!

Nghiền nát!

Vô cùng kinh khủng!

Một lát sau, Thủy Tảo khổng lồ mất hết mọi chức năng sống, hóa thành tro bụi tiêu tan.

Trận chiến kết thúc!

Trận chiến này, Phương Tri Hành liên tiếp gặp phải một Hắc Sơn Dương sơ sinh, Phi Long chân nhân, còn có Lão tổ Vu tộc.

Dù là kẻ địch nào đều là cường hoành vô song, thực lực khủng bố tột cùng, không ai dám chống lại phong mang của bọn họ. Thật sự không ngờ...

Cả ba người bọn họ cộng lại, vậy mà Phương Tri Hành lại một mình giải quyết bọn họ.

Điều này thật sự...

Những người vây xem im lặng như tờ, bị chấn động đến mức đầu óc trống rỗng.

“Nếu bệ hạ Cơ Nguyên Vũ còn không ra mặt nữa, thì hạm đội hoàng gia sẽ phải đổi chủ rồi...”

Bên trong khoang tàu tầng một, hoàng hậu Hạ Hầu Mật ngồi liệt trên ghế, biểu cảm cứng ngắc, mặt như bụi đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm mũ phượng khăn quàng vai.

“Tại sao lại như vậy?” “Nghĩa phụ rõ ràng mạnh như vậy mài”

“Nghĩa phụ đã chết, tiếp theo...” Lông tơ của Hạ Hầu Mật dựng đứng, thân thể không khống chế được mà phát run, cả người chìm vào sự sợ hãi lớn lao, thất hồn lạc phách, đứng ngồi không yên.

“Người đâu, truyền trưởng công chúa...”

Hạ Hầu Mật thốt ra, nhưng bà ta lại nói: “Không, để bổn cung đi gặp trưởng công chúa đi.”

Một lát sau!

Hạ Hầu Mật đi đến trước một cánh cửa. Trên con tàu khổng lồ có một căn phòng được chế tạo riêng, chuyên để cho Cơ Nguyên Võ bế quan.

Căn phòng này có hai cánh cửa, trước mỗi cánh cửa đều sắp xếp một người canh giữ.

Hạ Hầu Mật đi đến cánh cửa thứ nhất, người giữ cửa là một nam nhân trung niên.

Vóc người khôi ngô, mặt vuông tai to, trên môi có chòm râu đen xì. Hai tròng mắt thâm sâu như biển đêm hiện ra ánh sáng màu lam âm u.

Nam nhân có màu da cổ đồng, lộ ra sự mạnh mẽ hoang dã.

Chỉ thấy ông ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, vắt ngang phác đao lên trên đầu gối, giống một pho tượng kim loại điêu khắc thành. Hạ Hầu Mật đi đến trước mặt nam nhân, trên mặt hiện lên sự kính sợ, vén váy hành lễ nói: “Đao Thánh, ngài vất vả rồi.”

Nam nhân đó chính là Hoành Đao thánh chủ.

Ông mở mạnh mắt ra, đứng dậy hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Vi thần bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Hạ Hầu Mật vội vàng nói: “Miễn lễ, bổn cung đến gặp trưởng công chúa.”

Trưởng công chúa Cơ Hồng Chân chính là người giữ cửa của cánh cửa thứ 2.

Hoành Đao thánh chủ không nhúc nhích, cúi đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, bên ngoài xảy ra chuyện gì, trưởng công chúa đã biết hết rồi.”

Sau đó ông gắn từng chữ một: “Trưởng công chúa nói, trước mắt là thời khắc quan trọng bệ hạ bế quan tu luyện, bất kỳ ai đều không được quấy rầy.”

Hô hấp của Hạ Hầu Mật ngừng lại, sắc mặt ngày càng khó coi, gấp giọng nói: “Lỡ như Phương Tri Hành mưu hại bổn cung thì làm thế nào?” Hoành Đao thánh chủ mặt không đổi sắc, đáp lại: “Chỉ cần ước hẹn đình chiến vẫn còn, Phương Tri Hành sẽ không dám xúc phạm đến ngài.”

Hạ Hầu Mật nghe vậy thì từ từ tỉnh táo lại. Cũng đúng!

Nếu không có ước hẹn đình chiến, chỉ sợ Phương Tri Hành đã sớm giết chết Cơ Nguyên Võ.

Mà lão tổ Vu tộc và Phi Long chân nhân, đầu không gia nhập vào ước hẹn đình chiến.

Phương Tri Hành giết bọn họ cũng sẽ không có chuyện gì.

Im lặng một lúc lâu...

Cuối cùng Hạ Hầu Mật không nói lời nào mà xoay người đi ra, vẻ mặt như cha mẹ chết, cực kỳ mất mác. Không bao lâu sau, bà ta về đến phòng, mệt mỏi ngồi xuống.

Một thị nữ bưng nước trà và hoa quả điểm tâm đến, cung kính quỳ xuống, đưa đến trước mặt của Hạ Hầu Mật.

Hạ Hầu Mật vừa hay đang khát nước, bưng chén trà lên uống một hơi.

“Bổn cung mệt rồi, các ngươi đều lui xuống hết đi.” Hạ Hầu Mật đặt chén trà xuống, phất tay.

Cung nữ và thái giám lập tức cáo lui. Thể xác và tỉnh thần của Hạ Hầu Mật đầu mệt mõi, nằm xuống ngủ thiếp di.

Không biết trôi qua bao lâu, bà ta đột nhiên tỉnh lại, lật người, nôn ra chất lỏng sền sệt màu đỏ.

Mùi máu tươi trộn lẫn với mùi cay mũi của dịch dạ dày tràn ngập ra ngoài. Hạ Hầu Mật chỉ cảm thấy bụng lành lạnh, cả người khó chịu không cách nào hình dung được.

Bà ta quay đầu nhìn về phía chiếc gương, lập tức bị dọa sợ.

Lúc này, bờ môi của bà ta tím tái, làn da ảm đạm không có ánh sáng, thất khiếu chảy máu.

Chỉ nói bằng một chữ “thảm”! “Trúng độc, ta trúng độc rồi!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0