Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1051 - Chương 1052: Nói Dối (3)

Chương 1052: Nói dối (3) Chương 1052: Nói dối (3)Chương 1052: Nói dối (3)

Phương Tri Hành lặng lẽ không nói gì.

Chỉ nghe Đại Hắc Phật Mẫu chậm rãi giải thích: “Ta đã làm một quyết định to gan, giao hết bản đồ biển cho Cơ Nguyên Võ, nhưng ta nói cho ông ta biết đấy chỉ là một nửa.” Phương Tri Hành hơi ngẩn ra, rồi tặc lưỡi nói: “Bà làm như vậy có mục đích gì?”

Đại Hắc Phật Mẫu hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Trước khi ra biển, ta chắc chắc, dựa vào thực lực của bên chúng ta thật sự khó có thể chống lại Cơ Nguyên Võ.

Lúc hành trình đi được một nửa, ta nhất định phải giao ra nửa bản đồ biển còn lại.

Đến lúc đó, Cơ Nguyên Võ sẽ không cần chúng ta nữa. Giữa song phương sẽ không còn ước hẹn đình chiến, nhưng điều này không có nghĩa là Cơ Nguyên Võ không biết dùng cách khác để giết chết chúng ta.

Ví dụ, lão tổ Vu tộc và Phi Long chân nhân có lẽ là sát thủ mà Cơ Nguyên Võ cố ý sắp xếp.

Một khi chúng ta giao ra nửa bản đồ biển còn lại, bọn họ sẽ ra tay với chúng ta.”

Trong lòng của Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ, trầm ngâm nói: “Vì vậy bà có tâm, dứt khoát giao hết bản đồ biển cho Cơ Nguyên Võ để ông ta đưa chúng ta đến Bỉ Ngạn.”

Đại Hắc Phật Mẫu gật đầu, nổi hận nói: “Chỉ có như vậy, Cơ Nguyên Võ mới không động sát tâm giữa đường với chúng ta.

Đương nhiên, nếu như ta sớm biết thực lực của ngươi mạnh mẽ như thế thì không cần phải tốn công tốn sức rồi.”

Phương Tri Hành vội vàng nói: “Mấy ngày gần đây tu vi của ta mới đột phá, trước đầy không mạnh như vậy.”

Đại Hắc Phật Mẫu cười nói: “Điều này không còn quan trọng nữa, dựa theo chỉ dẫn của bản đồ biển, sau khi chúng ta vượt qua lớp băng cực lạnh, đi thêm 3 ngày là có thể đến một mảng đại lục khác.”

Phương Tri Hành hỏi: “Còn mấy ngày nữa?”

Đại Hắc Phật Mẫu nghiêm mặt nói: “Nếu như thuận lợi, ngắn thì 10 ngày, lâu là một tháng.”

Phương Tri Hành hơi im lặng, sau đó hỏi: “Vậy suy nghĩ của bà là?” Đại Hắc Phật Mẫu chỉ tay vào ngọc tỷ truyền quốc, nghiêm mặt nói: “Bản đồ biển mà ta giao ra cũng có chút động tay động chân, tuyến đường của 3 ngày sau là sai.

Kế hoạch của ta rất đơn giản, đến 3 ngày cuối cùng, toàn bộ chúng ta sẽ lén rời khỏi thuyền, vứt bỏ đám người Cơ Nguyên Võ, bay lên mảng đại lục đấy.

Còn Cơ Nguyên Võ bọn họ có thể tìm thấy mảng đại lục đấy hay không thì phải xem vận may của bọn họ.”

Phương Tri Hành thầm khiếp sợ, không thể không thừa nhận bụng dạ của Đại Hắc Phật Mẫu tương đối sâu.

Can đảm cẩn trọng!

Bày mưu nghĩ kết

Phương Tri Hành không còn lời nào để nói.

Từng ngày trôi qua...

Nhoáng cái trôi qua 13 ngày.

Chiầu hôm nay, hạm đội tiên phong đột nhiên truyền đến một tin tốt. Đi ra khỏi lớp băng rồi!

Mặt biển ở phía trước không còn bao trùm lớp băng, cuối cùng mọi người cũng lần nữa nhìn thấy nước biển.

Ngày tháng khổ sở của đám người của đội phá băng cũng kết thúc! Hạm đội hoàng gia đạp gió rẽ sóng, tiến thẳng vào hải vực không có băng, tốc độ di chuyển cũng tăng lên rất cao.

Thấy tình hình này, Đại Hắc Phật Mẫu và Phương Tri Hành liếc nhìn nhau, có suy nghĩ giống nhau. Chập tối đến rất nhanh.

Tu Không mặc áo bào đen, một mình đi trên boong tàu.

Hắn đi về phía đuôi tàu, làm bộ trúng gió.

Sắc trời dần trầm xuống.

Lúc này, boong tàu ngoại trừ thủ vệ thì không còn người không phận sự. Thấy vậy, Tu Không lập tức bố trí một trận pháp truyền tống kết nối đến phòng của Phương Tri Hành. Cùng lúc này!

Đám người Phương Tri Hành, Tế Cầu, Quân Dao, Đại Hắc Phật Mẫu, Mặc Thủ Cự tụ tập lại một chỗ, đứng trên trận pháp truyền tống.

Một trận lưu quang phun ra ngoài, lại nhanh chóng tiêu tán.

Mọi người biến mất khỏi phòng, sau nháy mắt thì xuất hiện ở đuôi tàu. Lập tức, hai tay của Tu Mật bấm tay niệm thần chú, bố trí một lĩnh vực bí ẩn.

Đám người Phương Tri Hành lập tức ẩn thân, không dấu vết.

“Đi thôi!” Phương Tri Hành lấy ra Ngũ Thải Tường Vân, đứng lên trên.

Mọi người nhắm mắt theo đuôi.

Ngũ Thải Tường Vân vọt lên trời, kéo thẳng lên trên tầng mây rồi nhanh chóng đuổi về một phương hướng. Toàn bộ quá trình lặng lẽ không một tiếng động, làm từng bước, không ai phát hiện ra.

Nhoáng cái chính là 2 ngày sau.

Lúc hạm đội hoàng gia di chuyển, đột nhiên gặp phải một đám hải thú hung ác tập kích.

Ba thái giám áo tím, dựa theo lệ cũ, cầm xúc xắc Túc Mệnh, lần lượt gõ cửa.

Cũng ngay lúc này, mọi người trên tàu mới phát hiện không thấy đám người Phương Tri Hành đâu cả.

Chỉ một thoáng, cả tàu xôn xao, người người hoảng sợ.

Nhưng bọn họ không biết, đám người Phương Tri Hành ngự không phi hành đã sớm bay về một phương hướng khác.

Sau một ngày!

Ánh mắt của Phương Tri Hành sáng lên, cúi đầu quan sát, phát hiện trên mặt biển có một con tàu đang trôi nổi.

“Có tàu!”

Trong lòng của Phương Tri Hành không khỏi kích động.

Đại Hắc Phật Mẫu cũng rung động nói: “Xem ra chúng ta không đi sai đường, con tàu này tất nhiên là đến từ mảng đại lục đấy.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0