Chương 1055: Cơ Thần (2)
Chương 1055: Cơ Thần (2)Chương 1055: Cơ Thần (2)
Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy đất liền, bãi cát trắng như tuyết mênh mông vô bờ.
Nhịp tim của mọi người không khỏi tăng nhanh hơn!
Cách hơn 1000 năm, đời sau của người từng chạy trốn, cuối cùng lần nữa bước lên đại lục Cơ Thần.
Ngũ Thải Tường Vân lướt qua bãi cát đẹp đẽ, bay thuận theo nhánh sông.
Chỉ chốc lát, Phương Tri Hành nhìn thấy giữa đất trời xuất hiện một làn khói đặc màu đen, cuồn cuộn. Trong không khí tràn ngập mùi cay mũi, giống hành tây làm cay mắt vậy.
Ngũ Thải Tường Vân hạ xuống. Chỉ chốc lát, trên mặt đất xuất hiện khu kiến trúc, nhìn lướt qua, có căn nhà, nhà xưởng, đường phố quanh co.
Chỗ này không lớn cho lắm. Phương Tri Hành phóng ra thần hồn cảm ứng, nhìn lướt qua toàn bộ trấn nhỏ.
“Ừm, nơi này chính là xưởng xử lý nước thải trấn nhỏ!”
Phương Tri Hành đề nghị: “Chúng ta đi xuống xem chút đi.”
Đám người Đại Hắc Phật Mẫu thấy không sao cả.
Ngũ Thải Tường Vân nhanh chóng hạ xuống, dừng lại trong rừng cây ngoài trấn nhỏ. Nhóm người đi về phía trước, tiến vào trấn nhỏ.
Phóng mắt nhìn đi, rác rưởi đầy mặt đất, nước thải giàn giụa, rất bẩn. Đúng là xóm nghèo!
Người đi đường không nhiều, ai nấy mặc y phục rách rưới bẩn thỉu như kẻ ăn xin.
Tế Cẩu hoàn toàn thất vọng, truyền âm nói: “Tao còn tưởng đại lục Cơ Thần là thế giới khoa học viên tưởng, như vậy thì nghèo quá đi.” Phương Tri Hành đáp lại: “Khoan kết luận, trấn nhỏ này có lẽ là khu tập trung của nhân loại, tương đương với trại tập trung nô lệ, tất nhiên là tương đối nghèo nàn rồi.”
Tế Cẩu suy nghĩ thì thấy cũng đúng. Nhóm người đi trên đường nhanh chóng thu hút rất nhiều người nghỉ chân quan sát.
Y phục và cách trang điểm của bọn họ không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Giống như là người mặc áo bào cổ nhần đột nhiên xông vào thành thị hiện đại.
Phương Tri Hành đi bộ một vòng rồi dừng lại trước một cửa tiệm.
Trước cửa đặt một tấm bảng viết ba chữ “Tiệm tạp hóa”.
Phương Tri Hành đi vào, vừa nhìn, trong cửa tiệm lộn xôn, các loại linh kiện máy móc chồng chất lung tung. Có một ông lão hói đầu ngồi phía sau quầy, cúi đầu ngáy lớn.
Một con ruồi đậu trên đỉnh đầu của ông ta, bò qua bò lại.
“Khụ khụ!”
Phương Tri Hành ho khan, ông lão hói đầu đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, mở to hai mắt.
Mắt trái của ông sáng lên, phát ra ánh sáng đỏ.
Đó là con mắt máy móc!
“Ây dô, mấy vị là...”
Ông lão hói đầu dò xét đám người Phương Tri Hành, càng nhìn thì càng kinh ngạc, không khỏi đứng lên, ánh sáng đỏ ở mắt trái đại thịnh.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành, ngạc nhiên nói: “Ngươi lấy đầu ra bộ y phục này vậy, trồng giống phong cách của 'thành Cổ Hoàng.”
Tâm mắt của ông ta đột nhiên nhìn về Ngũ Hành Vạn Nhân đao, rung động nói: “Đây, đây là thần binh cấp 5 Ôi trời ơi!”
Ông lão hói đầu trừng mắt há miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, tặc lưỡi nói: “Ngươi, ngươi lấy thần binh cấp 5 từ đâu ra vậy?”
Ông ta vừa thốt ra lời này thì rùng mình, chợt khẩn trương lên, run giọng nói: “Mấy vị khách quý, xin hỏi các ngươi đến từ nơi nào, có dặn dò gì?”
Phương Tri Hành thấy tình hình này thì bình tĩnh nói: “Đừng khẩn trương, bọn ta chỉ muốn hỏi thăm mấy chuyện thôi?”
Ông lão hói đầu đứng thẳng người, đàng hoàng nói: “Đại nhần cứ việc hỏi.”
Phương Tri Hành trực tiếp hỏi: “Trên trấn này có võ giả không?”
Ông lão hói đầu lắc đầu xua tay nói: “Võ giả là sinh vật carbon cấp cao, trấn nghèo như bọn ta sao có thể có được?”
Ông ta giơ tay chỉ về một phương hướng, tỉ mỉ nói: “Bên kia có một trấn Mộ Sắc”, trên trấn có mấy người mạo hiểm, bọn họ múa đao vung thương, thích xông vào cấm khu, lấy săn giết dị thú kiếm sống.” Đáy mắt của Phương Tri Hành sáng ngời, đột nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay phóng ra một luồng sáng vàng chiếu lên trên mặt của ông lão hói đầu.
Ông lão hói đầu ngửa đầu ra sau, ngồi liệt trên ghế, nằm ngáy khò khò.
Phương Tri Hành làm xong mọi chuyện thì nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhóm người cưỡi Ngũ Thải Tường Vân, phi hành ở tầng thấp, đi xa khoảng 150-160 dặm.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một mảng rừng rậm xum xuê.
Ngay ven rừng rậm có một trấn nhỏ.
Phóng mắt nhìn đi, nhà cửa ngay ngắn, đường ởi sạch sẽ, cây xanh râm mát.
Phương Tri Hành đi đến bầu trời của trấn nhỏ, phóng ra thần hồn cảm ứng, lướt mắt nhìn qua.
Cậu đột nhiên phát hiện một chỗ tụ tập mấy khí huyết thịnh vượng của nhân loại.
Ngũ Thải Tường Vân bay thẳng về phía đó, đến chỗ nhìn, là một quán bar.
Lúc này trong quán bar truyền ra tiếng cười huyên náo, tiếng ca, tiếng nhạc hòa lân với nhau. Phương Tri Hành đáp xuống trước cửa quán bar, đang muốn đi vào, đột nhiên nghiêng người.
BichI
Một bóng người trong cửa bay ra, ngã xuống mặt đất, chổng mông lên trời. Người đó lảo đảo bò dậy, là một thanh niên tóc vàng, mùi rượu khắp người, uống đến say khướt.
Ngay sau đó, lại có ba người đi ra khỏi quán bar, bọn họ mặc trang phục gọn gàng, nổi giận đùng đùng.