Chương 1056: Cơ Thần (3)
Chương 1056: Cơ Thần (3)Chương 1056: Cơ Thần (3)
Một người giận dữ hét lên với thanh niên tóc vàng: “Triệu Thần Khánh, con chóa mày, dám chạm vào nữ nhân của tai”
Thanh niên tóc vàng lau máu ở khóe miệng, vẻ mặt phách lối hét lên: “Chạm thì thế nào? Ông đây thích đấy!”
Ba người kia giận không kìm được, cùng nhau nhằm về phía thanh niên tóc vàng, vung quyền lên công kích. Thanh niên tóc vàng mùi rượu ngút trời, không chút sợ sệt, lấn người lên nghênh đón.
“Xà Hình Thủ!”
Thanh niên tóc vàng sải bước, dưới chân lắc lư, bộ pháp như rắn, cánh tay vung qua, đột nhiên đánh ra. BichI Đánh một quyền lên trên mặt của nam nhân bị cắm sừng.
Nam nhân bị cắm sừng cũng rất kiên cường, gương mặt lệch xuống, chịu đựng, đồng thời siết chặt nắm đấm vung lên trên bụng của thanh niên tóc vàng.
Thanh niên tóc vàng lập tức khom người như tôm.
Hai người khác nhanh chóng nhào lên, nện về phía sau của hắn ta. Bịch bịich!
Ba đánh một, kết quả không có bất kỳ bất ngờ nào.
Thanh niên tóc vàng ngã trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bị đánh đến kêu thảm. “Dừng tay lại!”
Đột nhiên, một gã cường tráng lưng hùng vai gấu bước ra từ quán bar, quát lớn: “Ôn ào đủ chưa, trong mắt các ngươi còn có người sư phụ này hay không?”
Ba người đánh người thở phì phì dừng lại, một người nhổ nước bọt lên người của thanh niên tóc vàng... Thanh niên tóc vàng mặt mũi bầm dập, ngã xuống đất không dậy nổi, ôm xương sườn bị gãy rên rỉ.
Tráng hán thấy vậy, trong ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và chán ghét, hét với trong quán bar: “Chết hết cả rồi hả, kiếm hai người đến đưa thẳng nhóc thối này đi bệnh viện”. Một lát sau, có hai thanh niên chạy đến nâng thanh niên tóc vàng lên một chiếc xe đi mất.
Lúc này, tráng hán chú ý tới có người đang nhìn hắn bèn quay đầu, tầm mắt vừa lúc va chạm với ánh mắt của Phương Tri Hành ở không trung.
Tráng hán đầu tiên là sửng sốt, cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, trên mặt không khỏi hiện lên kinh ngạc.
Phương Tri Hành chậm rãi đi lên trước, mỉm cười nói: “Vị đại ca này, bọn ta là người vùng ngoài, có thể mời huynh uống ly rượu, hỏi chút chuyện không.”
Tráng hán hơi im lặng, gật đầu nói: “Cũng được, mời vào bên trong.” Đoàn người đi vào quán bar, không khí náo nhiệt đập vào mặt.
Trong đại sảnh trống trải rất nhiều người, bày từng chiếc bàn nhỏ, ba năm người một cái bàn, ngồi đầy người.
Chính giữa có một cái bục nhỏ, phía trên có một nữ nhân đang nhảy thoát y.
Mọi người uống rượu tranh luận, xem múa thoát y rất vui vẻ.
Nhưng mà, đám người Phương Tri Hành quá chói mắt, vừa vào cửa đã thu hút ánh mắt mọi người, hiện trường rơi vào yên tĩnh.
Rất nhiều tên say rượu nhìn thấy Quân Dao, nhất thời kinh ngạc, ánh mắt toàn bộ nhìn chằm chằm, không nhịn được nuốt nước miếng. “Nào, ngồi bên này.”
Tráng hán đi đến trước một cái bàn, phất tay.
Mấy thanh niên trước bàn vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
Phương Tri Hành thản nhiên ngồi xuống.
Tráng hán cười hỏi: “Uống cái gì?” Phương Tri Hành liếc nhìn quầy bar, phía trên bày rất nhiều loại rượu, tất cả đều là nhãn hiệu cậu chưa từng thấy.
Tráng hán giới thiệu: “Rượu nổi tiếng nhất chỗ bọn ta là Quả phụ trong Mộ Sắc", đặc sản của chỗ này đó thử không?” Phương Tri Hành không thể làm gì khác, gật đầu.
Tráng hán lập tức vẫy tay với tiểu thư ở quầy bar, héo lên: “Mười ly, nhớ ghi sổ cho ta.”
Tiểu thư quán bar bưng tới rất nhiều rượu giống như rượu nho, thử vào thì hơi ngọt cay.
Tráng hán hớp một miếng rượu, tò mò hỏi: “Các ngươi ở đâu tới?” Phương Tri Hành đáp: “Thành Cổ Hoàng, đến đây du lịch.”
Tráng hán giật mình, ồ một tiếng, lặng lẽ cười nói: “Hoá ra là vậy, cảnh sắc của trấn Mộ Sắc bọn ta khá đẹp, cư dân sống bằng săn bắn nguyên thủy, vẫn giữ lại thói quen sống của thời kỳ văn minh cũ.” Phương Tri Hành hiểu rõ, hỏi: “Ngươi là võ giả?”
“Đúng vậy!”
Trong ánh mắt tráng hán chợt xuất hiện một tia tự hào, võ huy chương trên ngực, gật đầu nói: “Ta là võ giả cấp 2.”
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Cấp 2 là Đại Mãng cảnh?”
Tinh thần tráng hán rung lên, cười nói: “Đại Mãng cảnh là cách gọi thời cổ, hiện tại thống nhất đều gọi là cấp 2.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên phản ứng lại, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ bên phía thành Cổ Hoàng vẫn chọn dùng cảnh giới thời cổ để phân chia à?” Phương Tri Hành liền nói: “Ta là một người nghiên cứu văn hóa cổ.” Tráng hán ngộ ra, cười nói: “Khó trách các ngươi mặc đều là phong cách cổ điển.”
Phương Tri Hành lại hỏi: “Trấn Mộ Sắc có người cải tạo không?”
Tráng hán liên nói: “Chỉ có một vị, trưởng trấn của bọn ta, ông ta là người cải tạo hệ cường hóa cấp 2.” Phương Tri Hành truy hỏi: “Mạnh hơn ngươi à?”
Tráng hán buông tay nói: “Đương nhiên mạnh hơn ta rồi, làm sao võ giả cấp 2 có thể đánh thắng được người cải tạo cấp 2?”
Phương Tri Hành lại hỏi: “Đầu là cấp 2, ông ta mạnh hơn chỗ nào?” Tráng hán cẩn thận giải thích: “Thôn trấn bọn ta nhiều thế hệ truyền lưu võ công là <X;à Hình Quyần>, trưởng trấn cải tạo cánh tay phải của ông ta thành xà thủ máy móc, sức mạnh trải qua cường hóa, không thua võ giả cấp 3 đâu.”