Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 106 - Chương 106: Bắt Bẻ (2)

Chương 106: Bắt bẻ (2) Chương 106: Bắt bẻ (2)

Khi tư thế đứng này được điều chỉnh tốt sẽ tạo cho người ta cảm giác sáng bừng rực rỡ.

Vô cùng ngầu lòi!

Đám người quan sát kỹ càng, nhanh chóng nhận ra bên trong có không ít cách thức, rất đáng để tỉ mỉ thưởng thức.

Phương Tri Hành cười nói: “Đây chính là thế đứng ‘phi đinh phi bát’, cơ thể không tạo thành hình chữ ‘đinh’ (丁) cũng không phải chữ ‘bát’ (八)

La Bồi Vân vuốt râu, gật đầu lia lịa, nở nụ cười tán thưởng.

La Khắc Chiêu lại cảm thấy không vui lắm, phát hiện Phương Tri Hành đúng là có chút đỉnh tài năng, không nhịn được hỏi: “Điểm thứ hai thì sao?”

Phương Tri Hành mỉm cười, giơ tay đang cầm cung tên lên, điều chỉnh tầm ngắm cao hơn một chút rồi cười nói: “Mời nhị công tử bắn tên.”

La Khắc Chiêu nửa tin nửa ngờ, thả tay ra.

Víu!

Mũi tên xẹt qua giữa không trung, bay đến cắm thẳng vào lồng ngực bù nhìn.

Trúng đích!

“Ồ, quả nhiên có một ít tài cán!”

Thiết Trảo Diệp Hằng Xương không nhịn được khen ngợi.

Đám người cũng gật đầu lia lịa.

“Hay!”

La Bồi Vân vui mừng vượt cả mong đợi, cười ha hả nói: “Phương giáo đầu chẳng những có kỹ thuật bắn tên tuyệt diệu phi phàm mà còn biết cách chỉ dạy. Quả nhiên bản quan không nhìn lầm người!”

Phương Tri Hành đáp: “Tất cả đều nhờ đại nhân cất nhắc!”

Đinh Chí Cương lập tức tiếp lời nịnh nọt: “Đại nhân đúng là có đôi mắt tinh tường!”

Lư An Phủ không cam tâm bị rớt lại phía sau, cười nói: “Đại nhân nhìn người cao siêu, bọn ta tự thẹn không bằng, cực kỳ kính phục.”

Một đống rắm cầu vồng tung bay lả tả làm tâm trạng La Bồi Vân càng tốt hơn, vẻ vui mừng tột độ hiện rõ trên khóe mắt.

La Khắc Chiêu thì hơi ngơ ngác, đứng ngó bù nhìn mình bắn trúng, nét mặt vô cùng đặc sắc.

Cả buổi sau, gã vứt cung tên xuống, cất cao giọng nói: “Thế này có gì ghê gớm đâu! Ta đã sớm bái kiến tư thế đứng này từ lâu, chỉ không biết nó gọi là phi đinh phi bát thôi.”

Gã đảo tròng mắt, chợt nói với La Bồi Vân: “Cha, ngài thành lập Cung Binh doanh là vì hình thành một quân đội có chiến lực. Bia ngắm là vật chết, còn người lại là vật sống. Dù kỹ thuật bắn tên tốt tới đâu cũng chưa chắc có thể bắn trúng người, không đồng nghĩa với việc có chiến lực tốt. Thế nên, con có một đề nghị.”

La Bồi Vân không nói gì, chỉ cười hỏi: “Đề nghị gì?”

La Khắc Chiêu đáp: “Phương giáo đầu tùy ý chọn ra mười Cung Binh, huấn luyện mười ngày. Con cũng tiến cử một vị cao nhân, để hắn tùy ý chọn mười Cung Binh ra huấn luyện. Mười ngày sau, chúng ta tiến hành tỷ thí trên võ đài.”

La Bồi Vân ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Hai bên đều có mười xạ thủ, tỷ thí phân định thắng thua thế nào?”

La Khắc Chiêu cười nói: “Rất đơn giản, để bọn họ bắn giết bầy thỏ chạy loạn. Trong cùng thời gian, ai bắn trúng nhiều hơn là người thắng!”

La Bồi Vân nghe xong thì quay sang Phương Tri Hành, cười hỏi: “Phương giáo đầu, ngươi dám nhận lời khiêu chiến không?”

Phương Tri Hành trả lời: “Đương nhiên, ti chức sẵn sàng tiếp nhận mọi thử thách từ đại nhân và nhị công tử.”

La Bồi Vân cực kỳ hài lòng, gật đầu nói: “Tốt! Vậy trận tỷ thí bắt đầu từ ngày mai. Đinh Chí Cương, Ôn Dục Văn, hai người các ngươi giám sát cho tốt, đảm bảo trận tỷ thí này công bằng công chính.”

“Dạ, đại nhân!” Đinh Chí Cương và Ôn Dục Văn đồng thanh đáp.

Không lâu sau, yến hội kết thúc.

La Bồi Vân và La Khắc Chiêu dẫn đầu rời tiệc.

“ y dà, ta say rồi.” Đinh Chí Cương đứng dậy, loạng chà loạng choạng, nhanh chân rời khỏi đại sảnh.

Tửu lượng của tên gia hỏa này hẳn là rất tốt, cộng thêm có huyện lệnh đại nhân ở đây, hắn không dám uống say.

Hiện tại lại bắt đầu giả say.

Mọe nó, biết diễn đấy...

Thấy thế, Phương Tri Hành biết rõ trong lòng, đuổi theo bắt kịp Lư An Phủ, cười nói: “Lư đường chủ, ta tiễn ngài một đoạn.”

“Làm phiền rồi.” Lư An Phủ mỉm cười, không hề tránh người xa ngàn dặm.

Phương Tri Hành đưa Lư An Phủ một đường đến ngoài cổng lớn, lúc này mới cất tiếng hỏi: “Hình như nhị công tử không thích ta lắm, Lư đường chủ có biết nguyên nhân trong đó không?”

Lư An Phủ hạ thấp giọng, cẩn thận nói: “Lão gia có ba thê thiếp, mỗi người đều sinh được một cậu con trai.

Đại công tử và tam công tử có thiên phú tập võ cực kỳ cao, lão gia đưa họ đến quận thành học võ.

Chỉ có nhị công tử tư chất hơi kém, ở lại trong phủ học võ.

Nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân là Đổng gia, một trong tam đại phú hộ trong thành. Người Đổng gia vẫn luôn muốn đưa tộc nhân vào nha môn làm quan.

Ví dụ, Đinh Chí Cương là tổng bộ đầu, dưới trướng hắn có bốn bộ đầu. Trong đó có hai tên là người nhà họ Đổng, đều dựa vào quan hệ bám váy, trắng trợn nhét người vào.

Lại ví như hầu hết tiểu đầu mục Bộ Binh nhậm chức dưới trướng thống lĩnh của La Khắc Chiêu đều là đệ tử Đổng gia.

Vậy nên, người nhà họ Đổng nhất định phải giành bằng được ba trăm Cung Binh doanh này của ngươi đấy!”

“Nhất định phải có được?!”

Thì ra là vậy, chức vị giáo đầu Cung Binh là một vị trí béo bở liên quan đến quá nhiều lợi ích.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0