Chương 107: Gây áp lực
Chương 107: Gây áp lực
Người của Đồng gia nhìn chằm chằm như hổ đói, đã sớm nhắm vào miếng thịt mỡ này!
Bọn họ vốn tưởng rằng không có sơ hở nào, nhưng không ngờ Phương Tri Hành lại bất ngờ xuất hiện.
Con vịt đã nấu chín lại bay mất rồi!
Bị Phương Tri Hành chen ngang làm hỏng chuyện tốt, sao người của Đồng gia có thể bỏ qua được?
Còn La Khắc Chiêu thì hoàn toàn đứng về phía Đổng gia, lợi ích của hai bên ràng buộc chặt chẽ, cùng tiến cùng lùi.
Sau khi hiểu rõ mối quan hệ lợi và hại trong đó thì tất cả mọi chuyện trở nên rõ ràng.
Khó trách La Khắc Chiêu liên tục làm khó Phương Tri Hành, bới lông tìm vết.
Hóa ra Phương Tri Hành đã vô tình đụng trúng lợi ích của đám người bọn họ.
Nhưng chuyện bọn họ không biết chính là thực ra Phương Tri hành không có dã tâm với vị trí giáo đầu Cung Binh nhiều như vậy.
Mục tiêu của cậu chính là lấy được công pháp phía sau của <Thi;ết Sơn công>, đây mới là chuyện chính.
Làm chức giáo đầu Cung Binh thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên, Phương Tri Hành cười khổ rồi xòe tay nói: “Chuyện này phiền phức lớn rồi, nếu như ta thắng thì nhị công tử chắc chắn sẽ không vui, sau này đương nhiên sẽ thường xuyên gây phiền phức, gây khó dễ cho ta. Sớm biết như vậy thì ta dứt khoát nhận thua luôn cho xong.”
Lư An Phủ vỗ vai Phương Tri Hành, cười nói: “Lão đệ, chuyện này ngươi phải suy nghĩ xem phải giải quyết như thế nào rồi, những mánh khóe trong đó…”
Chưa nói dứt lời, đột nhiên Lư An Phủ ngậm miệng lại.
Chỉ thấy quản gia Ôn Dục Văn bước ra khỏi đại môn, đi thẳng đến trước mặt hai người.
Ôn Dục Văn liếc nhìn Phương Tri Hành trước rồi mới chắp tay với Lư An Phủ, cười nói: “Lư đường chủ, nhị công tử bảo ta truyền lời cho ngài.”
Lư An Phủ không cười nữa, hắn nghiêm túc nói: “Mời nói.”
Ôn Dục Văn từ tốn đáp: “Nhị công tử nói, để không khiến Phương giáo đầu phân tâm, dốc toàn lực ứng phó trận so tài, xin ngài mười ngày sau mới giao công pháp phía sau của <Thi;ết Sơn công> cho Phương giáo đầu.”
Lời này vừa thốt ra!
Da mặt Lư An Phủ giật giật, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.
Phương Tri Hành mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn.
Ôn Dục Văn tiếp tục nói: “Lư đường chủ, nhị công tử còn nói, lão gia chỉ bảo ngài truyền công cho Phương giáo đầu, nhưng lại không nói rõ thời gian, muộn mười ngày nửa tháng cũng không sao phải không?”
Lư An Phủ cười khổ trả lời: “Nhị công tử nói rất có lý.”
Say đó Lư An Phủ lại vỗ vai Phương Tri Hành, khẽ thở dài rồi nói: “Lão đệ, ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Hắn xoay người rời đi.
Ôn Dục Văn lại nhìn Phương Tri Hành rồi lặng lẽ quay người vào trong.
Đêm tối lạnh lẽo, Phương Tri Hành đứng trước đại môn bị hai con sư tử đá quan sát, mồm sư tử há to, hình dáng có chút hung dữ giống như muốn nuốt chửng người khác.
“Ha ha ha~”
Bỗng nhiên một tràng cười điên cuồng xâm nhập vào tâm trí Phương Tri Hành.
Tế Cẩu nằm dưới đất lăn qua lăn lại, cười đến mức lăn lộn khắp mặt đất.
“Phương Tri Hành, mày nhận thua rồi đó à!”
Tế Cẩu toàn bộ nhìn vào trong mắt, nghe vào trong tai, không nhịn được mà bốn chân giơ lên trời, vui vẻ đạp qua đạp lại, cười trên nỗi đau của người khác.
Nó chế giễu: “Tao biết ngay chuyện này không đơn giản như vậy, với nhân phẩm của mày, uống ngụm nước cũng bị mắc răng.”
Phương Tri Hành ngước đầu nhìn trời, khóe miệng nhếch lên một độ cong, nhàn nhạt nói: “Mày vui cái rắm, sao tao cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị nhỉ.”
Tế Cẩu lập tức sững người, nó bò dậy, chớp mắt hỏi: “Thú vị chỗ nào vậy?”
Phương Tri Hành cười khẩy hỏi ngược lại: “Mày biết điều đại kỵ số một ở chốn công sở là gì không?”
Tế Cẩu biết chết liền, nó chưa từng có công việc chính thức.
Phương Tri Hành nói chi tiết: “Với tư cách là một người thuộc hạ, tuyệt đối không được nghi ngờ uy quyền của lãnh đạo, cho dù lãnh đạo có làm sai thì mày cũng phải cho rằng bọn họ làm đúng, kiên định bày tỏ ủng hộ. Tương tự, với tư cách là một người lãnh đạo, tuyệt đối không được để uy quyền của bản thân bị lung lay.”
Tế Cẩu ghét mấy cái quy tắc ngầm chó má chốn công sở này nhất, khinh thường đáp: “Nói tiếng người đê.”
Phương Tri Hành nói kỹ hơn: “Tao chính là giáo đầu Cung Binh do huyện lệnh La Bồi Vân đích thân chọn lựa bổ nhiệm, đã được thông báo chính thức rồi. Nhưng mà tao vẫn còn chưa ngồi nóng đít đã có người công khai nghi ngờ quyết định của La Bồi Vân, thậm chí còn muốn dùng vài thủ đoạn ép tao phải đi vào khuôn khổ rồi đuổi tao đi, chuyện này không phải chính là tát vào mặt của La Bồi Vân thì là gì?”
Tế Cẩu chần chừ đáp: “Nhưng người làm chuyện này chính là con trai ruột của La Bồi Vân mà.”
Phương Tri Hành cười giễu ha hả rồi đáp: “Đứng trước quyền lực làm gì có tình thân. La Khắc Chiêu công khai khiêu chiến uy quyền của phụ thân, chuyện này đã phạm phải đại kỵ!”