Chương 108: Gây áp lực (2)
Chương 108: Gây áp lực (2)
Tế Cẩu không tin, nghi ngờ hỏi: “Nếu thật sự đúng như lời mày nói, tại sao La Bồi Vân không ngăn cản khi La Khắc Chiêu làm xằng làm bậy?”
“Mày mù à, sao lại không ngăn cản?”
Phương Tri Hành cười khẩy một tiếng.
Tế Cẩu trợn mắt quát: “Ai mù hả, tao nhìn từ đầu đến cuối, La Bồi Văn ngăn cản La Khắc Chiêu lúc nào vậy?”
Phương Tri Hành nhàn nhạt nói: “Mày biết tao mong chờ chuyện gì nhất trong buổi yến hội tối nay không? Tao rất muốn biết có phải Cung Binh doanh đã bị điều xuống dưới quyền thống lĩnh của thống lĩnh Bộ Binh La Khắc Chiêu hay không.
Tao muốn biết mình là người đứng thứ hai hay là người đứng thứ ba.
Nhưng mà từ đầu đến cuối La Bồi Vân không hề nhắc đến chuyện này, đáp án không nói cũng rõ, Cung Binh doanh thành lập độc lập, không thuộc quyền của La Khắc Chiêu.
Sau này tao sẽ ngang hành với La Khắc Chiêu, Đinh Chí Cường!
Mày nghĩ xem, tại sao La Bồi Vân lại làm vậy?”
Tế Cẩu giật mình, thè lưỡi nói: “Ý mày là phụ tử bọn họ có mâu thuẫn à?”
Phương Tri Hành trả lời: “Có mâu thuẫn hay không thì khó mà nói chắc, nhưng trong lòng La Bồi Vân chắc chắc không hài lòng với nhi tử này, không muốn cho hắn quyền lực lớn hơn.”
Tế Cẩu hiểu ra, nhếch miệng nói: “Nếu đã như vậy, tại sao La Bồi Vân vẫn đồng ý cho mày so tài với người của Đổng gia?”
Phương Tri Hành nói rõ: “Đây chính là sự khôn ngoan, La Bồi Vân không ngu ngốc giống như La Khắc Hoành. Nếu tao đoán không sai, nguyên nhân chắc là vì người của Đồng gia vươn tay quá dài đã khiến La Bồi Vân thấy khó chịu, chắc La Bồi Vân muốn tìm một cơ hội để dằn mặt Đồng gia.”
Tế Cẩu cảm thấy đầu óc của mình không thể theo kịp.
Phương Tri Hành trở nên thoải mái, cười nói: “Hừ hừ, tao là người được huyện lệnh đại nhân đích thân chọn trúng, chỉ sợ ván này tao muốn thua cũng khó.”
Tế Cẩu chăm chú lắng nghe, nhất thời không biết nói gì, nó ngẩng đầu chó lên.
Chỉ nhìn thấy Phương Tri Hoành xoay người bước vào đại môn, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, giống như đang lấp lánh vì cậu.
…
…
Cùng lúc đó, La Khắc Chiêu bước vào phòng nhị phu nhân.
Nhị phu nhân, Đổng Minh Hiên, Đổng Hiển Vinh, ba người đang đợi gã trở về.
“Nhi tử, thế nào rồi?” Nhị phu nhân hỏi.
La Khắc Chiêu ngôi xuống, tặc lưỡi đáp: “Phải nói rằng tên Phương Tri Hành kia cũng có bản lĩnh đó, không chỉ giỏi ăn nói mà còn khá gan dạ, không bị con dọa sợ.”
Nhị phu nhân và phụ tử Đồng gia không khỏi nhìn nhau.
“Nhưng mà hắn còn non lắm, đã sập bẫy của con rồi!”
Đột nhiên La Khắc Nhiên bật cười ha hả.
Đổng Hiển Vinh vui mừng trong lòng, hắn phấn khởi hỏi: “Biểu ca, huynh dùng mưu kế gì vậy?”
La Khắc Chiêu vô cùng đắc ý, từ tốn kể lại.
Nghe xong, Đổng Minh Hiên vui mừng khôn xiết, vỗ tay nói: “Diệu kế diệu kế! Ép buộc Phương Tri Hành phải công khai so tài với biểu đệ của con, chỉ cần hắn thua thì phải giao vị trí giáo đầu Cung Binh ra, không ai có thể nói gì.”
Nhị phu nhân vui sướng quá đỗi, hỏi rằng: “Mười người đấu với mười người, nhất định có thể thắng à?”
Đổng Minh Hiên cười ha hả, vẻ mặt phấn khởi nói: “Chuyện này thực ra rất đơn giản.”
Lão quay sang nhìn nhi tử Đổng Hiển Vinh: “Đêm nay con hãy đi tìm Giáo đầu tạm thời Cao Đại Hưng, bảo ông ta giúp con chọn ra mười người giỏi nhất trong ba trăm Cung Binh kia.”
Đổng Hiển Vinh lập tức hiểu ra, kích động nói: “Cha, ý hay quá! Mười người bên phía con đều là những người ưu tú nhất, chắc chắn sẽ thắng!
La Khắc Chiêu xua tay đáp: “Chưa chắc có thể thắng chắc đâu, đừng coi thường tên Phương Tri Hành kia, hắn thật sự có bản lĩnh.”
Đổng Minh Hiên cười ha hả: “Không sao, cho dù hắn có bản lĩnh lớn như thế nào, ta cũng có cách khiến hắn phải thua."
La Khắc Chiêu ồ một tiếng, dựng lỗ tai lên nghe rồi cười nói: “Cữu cữu, ngài có diệu kế nào à?”
Đổng Minh Hiên cười nói: “Ba trăm người trong Cung Binh đều là người địa phương, ta hiểu rõ bọn họ. Cho dù Phương Tri Hành chọn mười người nào, hừ hừ, chỉ cần ta bỏ chút tiền thì có thể mua chuộc họ, khiến bọn họ nghe lời ta, cố ý biểu hiện kém trong lúc so tài, đảm bảo Phương Tri Hành sẽ thua chắc.”
“Siêu! Chiêu này siêu thật đó!”
La Khắc Nhiên đột nhiên hiểu ra, lập tức khen lợi hại rồi cười khẩy nói: “Nếu có người không chịu nghe theo, ngài cứ nói với ta, ta sẽ phái người đến bẻ gãy chân bọn họ, hoặc bắt cóc người nhà bọn họ, ép buộc bọn họ, xem ai còn dám giúp Phương Tri Hành.”
Đổng Minh Hiên cười ha hả: “Cũng không cần phải làm vậy đâu, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, không có người nào không cần tiền đâu.”
Sáng ngày hôm sau, trời hơi âm u, gió thổi mạnh.
Phương Tri Hành ngủ đến tự tỉnh, rời khỏi giường đánh răng rửa mặt.
Không lâu sau, có người hầu mang bữa sang đến, có bánh bao thịt lớn và cháo thịt.
Đây là lần đầu tiên Phương Tri Hành ăn quân lương, cậu ăn một hơi hết mười cái bánh bao thịt lớn và ba bát cháo thịt, ăn đến mức cả người ấm áp.