Chương 1109: Võ Thánh(3)
Chương 1109: Võ Thánh(3)Chương 1109: Võ Thánh(3)
Một giây sau, nỗi sợ hãi hiển hiện lên khuôn mặt hằn đầy vết nhăn của ông, ông lão sợ hãi đến mức ngồi bệt trên mặt đất.
“22”
Phương Tri Hành ngẩn người, mpr miệng nói: “Lão nhân gia có thể nghe hiểu lời ta nói không?”
Ông lão tóc xám không rét mà run, tứa mồ hôi lạnh, giọng run rẩy nói: “Ngươi, ngươi, quái vật ngươi từ đầu tới đây?”
Trong đầu Phương Tri Hành quay cuồng, kìm lòng không đặng nghĩ đến cái gì đó.
Ông lão tóc xám như thể đột nhiên nhớ ra gì đó, ngay lập tức bò dậy, chạy vào trong miếu, nắm cây côn sắt loang lổ vết rỉ sét rồi lao ra lần nữa.
Ông giơ cao cây côn sắt, triển khai tư thế, thần sắc ngưng trọng mà khẩn trương, gào lên: “Quái vật kia, lão phu từng là một trong những cao thủ “Võ tông”, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Phương Tri Hành thấy vậy, hỏi thêm lần nữa: “Trong mắt ông, hình dạng ta ra sao?”
“Làm sao ta biết được hình dạng của ngươi như thế nào?”
Ông lão tóc xám trừng mắt hét: “Ngươi đứng trong sương mù máu dày đặc, không hiển lộ thân hình, lão phu không thể nhìn thấy dung mạo của ngươi, chỉ có thể thấy ngươi có rất nhiều xúc tu đang lắc lư.” Phương Tri Hành nhìn quanh người mình, làm gì có sương mù máu dày đặc hay xúc tu nào.
“Đúng như dự đoán!”
Phản ứng của ông lão tóc xám đã chứng minh được phỏng đoán trong lòng Phương Tri Hành.
Trong mắt đối phương, Phương Tri Hành là một quái vật xúc tu cực kỳ kinh khủng.
Phương Tri Hành hỏi: “Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao chỉ có một mình ông?”
Ông lão tóc xám quát to: “Biết rõ còn cố hỏi, nơi nào có loại quái vật như vậy xuất hiện, nhất định sẽ xảy ra ôn dịch, bệnh hiểm nghèo, chết chóc rất nhiều, người ở trấn đầu bị ngươi hại chết rồi!”
Ông đưa mắt nhìn sang bên cạnh ngôi miếu, ở đó là một bãi tha ma có rất nhiều mộ phần.
Thấy vậy, Phương Tri Hành loáng thoáng hiểu ra gì đấy.
Khí tức năng lượng tỏa ra trên người cậu có lẽ gây nên thương tổn khá lớn cho người trong thiên hạ Võ Thánh.
Nó như thể bức xạ hạt nhân vậy! “Ông là Võ tông, đến đây, cho ta xem thử trình độ võ đạo của ông.” Phương Tri Hành đưa tay bày tư thế. Biểu cảm của ông lão tóc xám nhanh chóng trở nân khó coi, ông đã già, khí huyết suy bại, vốn không còn nhiều sức lực nữa. “Khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi!”
Ông lão tóc xám vung côn sắt lên và rung lắc, vết rỉ sét trên côn sắt lập tức bong ra từng mảng, tách ra ánh sáng đen nồng đậm.
Côn sắt vừa đánh tới!
Phương Tri Hành hơi mở mắt, toàn thân cảnh giác, đột nhiên cảm nhận được một sự nguy hiểm mãnh liệt ập đến.
Không chút do dự, cậu cự tượng hóa cánh tay phải mình, dốc toàn lực tung một cú tát.
Kengl
Bàn tay khổng lồ đập vào đoạn đầu côn sắt, bộc phát ra một vòng sóng không khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan ra xung quanh, khiến thực vật uốn cong và đổ xuống.
Phương Tri Hành run lên trong lòng, chỉ cảm thấy tay phải vừa đau lại vừa tê dại, run lên mất kiểm soát, cậu không khỏi lùi về sau ba bước. Đồng thời, ông lão tóc xám cũng loạng choạng, liên tục lùi về sau, côn sắt run kịch liệt trong tay, vang rần.
Thế nhưng, nếp nhăn trên mặt lão nhân gia giãn nở ra, cười gắn và nói: “Hóa ra quái vật ngươi không mạnh lắm, suýt chút hù chết lão phu rồi.” “Không mạnh lắm...”
Phương Tri Hành không còn gì để nói, hiện tại cậu đang ở Niết Bàn cảnh đỉnh phong, cho dù bản thân đang ở trong thiên hạ Võ Thánh, sức mạnh cũng theo đó nhận sự áp chế nhưng chí ít có thể phát huy ra được bảy tám phần chứ.
Không ngờ rằng, một lão Võ tông già nua lại xem thường cậu!
Phương Tri Hành bật cười, còn định so tài thêm mấy chiêu nhưng đột nhiên cậu cảm thấy ngạt thở, trên thân thể xuất hiện hiện tượng kim đâm châm chích.
“Không kiên trì nổi nữa, ta phải đi.” Phương Tri Hành không chần chừ thêm chút nào, xoay người rời đi. Thấy vậy, ông lão tóc xám quát to: “Chạy đầu?”
Ông vung côn sắt lên, lao ra. Phương Tri Hành chạy phía trước, ông truy đuổi phía sau.
Cũng may, chân cẳng ông không được linh hoạt, không thể đuổi kịp Phương Tri Hành.
Trở lại ngõ hẻm kia, Phương Tri Hành lao thẳng tới vách tường kia, xé mở khe hở và chui qua.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Phương Tri Hành xông ra khỏi khe hở, trở lại tầng -2.
Cậu há mồm thở dốc giống như người lặn dưới nước đang nổi lên trên mặt nước lẫy hơi vậy.
Sau chốc lát...
Phương Tri Hành khôi phục lại, cả người nhẹ nhõm, tất cả cảm giác khó chịu trôi đi như thủy triều. Không biết từ lúc nào, bé gái áo xanh lam lần nữa hiện hình chiếu, nói: “Biểu hiện khá lắm, lần đầu vào thiên hạ Võ Thánh mà ngươi đã kiên trì được hơn 15 phút, đây là thành tích rất đáng nể.”
Bà quả quyết nói: “Xem ra, sau khi huyết dịch của ngươi dị biến khiến ngươi có thể thích nghi với môi trường ở thiên hạ Võ Thánh tốt hơn người khác.”
Phương Tri Hành hỏi: “Tại sao ta lại là một con quái vật trong mắt thổ dân ở đấy?”