Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1107 - Chương 1108: Võ Thánh (2)

Chương 1108: Võ Thánh (2) Chương 1108: Võ Thánh (2)Chương 1108: Võ Thánh (2)

“Đi về phía trước, đi tới tận cùng.” Bé gái áo xanh lam hướng dần

Thế là, Phương Tri Hành đi thẳng về phía trước, cuối cùng cậu đến trước vách tường lấp kín.

Ánh mắt cậu lóe lên, lập tức chú ý đến vết nứt trên vách tường, dài khoảng tầm 2 mét, vặn vẹo uốn cong giống như một con rắn. “Ngươi chạm vào vách tường đi.” Bé gái áo xanh lam đưa ra chỉ dẫn. Phương Tri Hành làm theo, đưa tay phải lên ấn vào cái khe hở đó. Buzz~

Chỉ một thoáng, nơi sâu trong khe hở lóe lên ánh sáng màu băng lam hơi dập dờn, nó giống như ánh trăng sáng chiếu rọi xuống mặt hồ nước, trông vô cùng rực rỡ. Phương Tri Hành ngạc nhiên hỏi: “Cái khe này là gì?”

Bé gái áo xanh lam trả lời: “Đây là một lối ra vào thông đến thiên hạ Võ Thánh. Khi xưa, những thổ dân trong thiên hạ Võ Thánh đã từng xuyên tới xuyên lui vào chỗ chúng ta thông qua cái khe này, mãi cho đến khi ta khởi công xây dựng tòa cao ốc để trấn áp lối ra vào, lúc này mới ngăn cản được bọn họ tùy ý làm càn.”

Phương Tri Hành tức thì sáng tỏ, phấn chấn nói: “Ta đi vào được không?”

“Đương nhiên là được!”

Bé gái áo xanh lam trả lời: “Có điều, khí tức của thiên hạ Võ Thánh khác biệt hoàn toàn với thế giới chúng ta, sau khi ngươi tiến vào sẽ cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể kiên trì một lúc thì sẽ bị ép quay trở lại, thời gian duy trì chỉ khoảng mấy phút ngắn ngủi mà thôi.”

Bà dùng một hình tượng ví von: “Ngươi có thể tưởng tượng bản thân đang là con cá ở trong nước, mà thiên hạ Võ Thánh chính là đất liên, bây giờ ngươi muốn lên bờ.” Phương Tri Hành hiểu ra, hít thật sâu, hai tay lại đè lên khe hở và kéo nó sang hai bên.

Khe hở chậm chạp nới rộng, để lộ ra một thông đạo sâu hun hút. Phương Tri Hành cất bước tiến vào, trước mắt ngập tràn đủ loại ánh sáng loạn xạ, thần hồn cảm ứng cũng trở nên mơ hồ.

“Ù ù~” Đột nhiên, tiếng gió rên rỉ truyền vào lỗ tai cậu, gió lớn quất vào mặt, thổi bay mái tóc cậu ra sau.

Phương Tri Hành định thần nhìn lại, lúc này, cậu đang ở trong một ngõ nhỏ âm lãnh, hai bên là vách tường. Cậu quay người nhìn, sau lưng vẫn là vách tường lấp kín đấy, trên vách tường màu trắng có một khe hở vặn vẹo.

Phương Tri Hành cúi đầu nhìn dây deo cổ tay, cũng may bé gái áo xanh lam vẫn ở đấy, bà nhìn quanh rồi nói: “Đây là một nơi xa lạ.”

Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Ngài chưa từng đến đây ư?”

Bé gái áo xanh lam đáp: “Ngay lối ra vân luôn biến ảo chập chờn, mỗi lần tiến vào thiên hạ Võ Thánh đầu có thể đang ở tại một địa điểm mới.” Phương Tri Hành hiểu ra, tiếp tục tiến về phía trước.

Cậu không thể cử động nổi nữa, cảm thấy bước đi của mình hơi nặng nề, như thể vừa rơi xuống vũng bùn, đi lại rất khó khăn.

Phương Tri Hành hít một hơi, yết hầu lập tức đau rát như thể bị đao cắt, vô cùng khó chịu.

Cậu định thả thần hồn cảm ứng, cả đầu óc như thể lập tức nổ tung, choáng đầu hoa mắt.

Cậu cắn răng chịu đựng, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, cậu bước ra khỏi bóng râm và đón ánh mặt trời. XÌ xì xÌ~

Khi vừa bị ánh mặt trời chiếu xuống, trên làn da Phương Tri Hành truyền đến cảm giác âm ỉ đau, như thể cậu là một miếng thịt đặt trên tấm bảng sắt, bị nướng cháy một cách vô tình. Phương Tri Hành càng khó chịu hơn, cậu bắt buộc phải vận công chống cự.

Ào ạt~

Huyết dịch điên cuồng chảy xiết trong cơ thể, giống như nắng hạn gặp mưa rào mang đến một luồng mát lạnh.

Phương Tri Hành thầm thở phào, cảm giác bản thân có thể tạm thời chống đỡ được.

Cậu ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.

Mặt trời ngả về Tây, thời gian có lẽ đang vào buổi chiều.

Đập vào tầm mắt cậu là một trấn nhỏ cổ kính mang đậm hương vị của non nước Giang Nam.

Chỉ có điều, trấn nhỏ này hoàn toàn tĩnh mịch, không một bóng người. Trên đường phố đã mọc đầy cỏ dại cao cỡ nửa người, tạo cho người ta có cảm giác hoang vu khó hiểu. Phương Tri Hành vừa đi vừa quan sát, một lát sau, cậu thử phóng thần hồn cảm ứng ra lần nữa.

Lần này, cậu thành công.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trấn nhỏ phản chiếu trong lòng cậu như thể đang quan sát bằng góc nhìn của Thượng Đế.

Đúng là trấn nhỏ này không có người ở, ngay cả chó hoang cũng không thấy.

Như thể nơi này từng xảy ra chiến tranh hoặc ôn dịch khiến toàn bộ cư dân bỏ của chạy lấy người.

Bỗng nhiên!

Cậu phát hiện một cái miếu nhỏ bên ngoài trấn, có khói bếp bay lên từ trong miếu.

Phương Tri Hành nhanh chạy đến. Cửa miếu xiên xẹo.

Trong sân có một lão giả lưng còng, tóc xám, mặc quần áo thô ráp, đi chân trần, trông rất khốn khổ.

Giờ khắc này, ông lão tóc xám đang nhóm lửa nấu ăn, trong chiếc nồi lớn đang nâ rau dại được đào lên. Vừa nhìn tình cảnh này đã biết ông lão đang trải qua cuộc sống cực kỳ nguyên thủy.

Phương Tri Hành đứng bên ngoài và gõ cửa.

Cộc cộc~

Ông lão tóc xám sửng sốt một lúc rồi đột nhiên quay đầu lại.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0