Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Thắng Chắc

Chương 112: Thắng chắc Chương 112: Thắng chắc

La Bồi Vân hỏi: “Nhắm được kẻ nào chưa?”

Ôn Dục Văn cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai ông ta.

Nghe xong, La Bồi Vân thay đổi sắc mặt, giận dữ đập bàn.

“Lần trước, cướp sông đánh cướp tiền quân (tiền dùng cho quân đội) của chúng ta là ta đã nghi ngờ bên cạnh có gian tế!”

Ánh mắt La Bồi Vân ngập tràn sát ý.

Tiền quân là một chuyện cực kỳ cơ mật, người hiểu rõ nội tình như vậy chỉ có mấy tên, tất cả đều là người thân cận bên cạnh ông ta.

La Bồi Vân điều tra thêm liền phát hiện ai là kẻ dính hiềm nghi lớn nhất, chỉ là ông ta thiếu chứng cứ xác thực nên không thể khẳng định chắc chắn mà thôi.

Lần này, rốt cuộc đối phương đã lộ đuôi cáo.

“Lão gia, bây giờ bắt người được chưa?” Ôn Dục Văn hỏi.

La Bồi Vân đột nhiên bình tĩnh lại, điềm tĩnh nói: “Không vội, trước tiên phải lấp lỗ thủng chỗ tiền quân đã, đây mới là việc ưu tiên hàng đầu.”

Ôn Dục Văn hiểu ý, gật đầu nói: “Vậy ta sẽ làm theo bước tiếp theo trong kế hoạch mà ngài đã vạch ra trước đó.”

“Ừm, đi làm đi.”

La Bồi Vân chậm rãi ngồi xuống, cầm văn thư lên lần nữa, nhìn một lượt ghi chép những hành động của Phương Tri Hành, trong ánh mắt tràn ngập ý tán thưởng.

Phía trên cổng thành đang treo 15 đầu người.

Đã 2 ngày trôi qua.

Đầu người hơi lắc lư trong gió.

Giòi bọ sinh sôi bằng tốc độ kinh người, chúng bò qua bò lại trên đầu người, chui vào leo ra trong hốc mắt, lỗ mũi, giữa miệng và lỗ lai.

Tất cả những người đi vào hoặc ra khỏi thành, vừa ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy 15 đầu người kia, cảnh tượng kinh khủng làm cho nhiều người không thể coi nhẹ.

Rất nhiều dân chúng trong thành sau khi biết tin, vội chạy đến xem náo nhiệt.

“Nhóm cướp sông này muốn hành thích huyện lệnh đại nhân, ai ngờ đâu, haha, bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đụng phải cọng rơm cứng, bị cao thủ kia dùng vài ba chiêu thu phục.”

“Lá gan thật to, dám hành thích huyện lệnh đại nhân, chẳng lẽ bọn họ không biết huyện lệnh đại nhân xuất thân La gia môn phiệt à?”

“Vị cao thủ giết chết cướp sông là ai vậy?”

“Nghe nói hắn tên là Phương Tri Hành, vì đã lập công lớn nên được huyện lệnh đại nhân phong một chức quan to rồi.”

“Ta biết hắn! Phương Tri Hành và công tử nhà họ Đổng - Đổng Hiển Vinh đang đánh cược để tranh chức Giáo đầu Cung Binh đấy!”

“Hả, đặt cược thế nào?”

“Haizz, chuyện lớn như thế mà ngươi lại không biết! Lư đường chủ Đúc Binh đường của Thiết Sơn môn đích thân mở ván cược, cược Phương Tri Hành thắng hay là Đổng Hiển Vinh thắng, ta đã qua đó đặt cược rồi.”

“Không ngờ lại có kèo này! Tốt tốt tốt, ta cũng phải đi đặt cược. Đúng rồi, ngươi đặt ai thắng vậy?”

“Chuyện này còn phải hỏi à? Đương nhiên là cược Đổng Hiển Vinh thắng, Đổng gia là thông gia với huyện lệnh đại nhân, Phương Tri Hành chẳng qua chỉ là một cọng cỏ, hắn là cái thá gì, lấy gì để đấu với Đổng Hiển Vinh chứ?”

“Chưa chắc đâu, ta nghe nói Phương Tri Hành rất được huyện lệnh đại nhân coi trọng, phần thắng cũng rất lớn, ta đặt cược cho Phương Tri Hành.”

“Các ngươi nói đều có lý, ôi, ta nên đặt cược cho ai bây giờ, khó nghĩ quá!”



Phủ đệ Đổng gia.

“Phụ thân nghe nói gì chưa?”

Đổng Hiển Vinh bước nhanh đến bên Đổng Minh Hiên, tức giận nói: “Lư An Phủ thật quá đáng, không ngờ hắn lại lấy ta và Phương Tri Hành ra mở ván cược, hừ, tên đó thật biết gây chuyện.”

Đổng Minh Hiên đang cầm cái kéo tỉa tót lại bồn hoa của lão, vừa nghe xong liền bật cười và nói: “Hai ngày này, tin tức cướp sông có ý đồ ám sát huyện lệnh đại nhân nhanh chóng lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, tên tuổi của Phương Tri Hành cũng theo đó được truyền ra.

Cuộc tỷ thí giữa con và hắn cũng ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, tất nhiên sẽ có người nhân cơ hội này lấy nó rêu rao.”

Đổng Hiển Vinh nghĩ lại thì thấy cũng đúng, ồn ào lớn như thế, ai chẳng muốn ké chút.

“Vấn đề là một khi có nhiều người dính vào thì rất có khả năng sinh ra nhiều biến số.” Đổng Hiển Vinh lo lắng.

Đổng Minh Hiên lơ đễnh, cười nòi: “Con đang lo lắng chuyện gì? Mười Cung Binh mà Phương Tri Hành chọn lựa kia đã bị chúng ta mua chuộc rồi, chuyện hắn thua là điều tất yếu, vị trí Giáo đầu Cung Binh chắc chắn sẽ thuộc về con thôi.”

Đổng Hiển Vinh hỏi: “Mười người kia đều bị chúng ta mua chuộc rồi ư?”

Đổng Minh Hiên mỉm cười và nói: “Năm đói kém này, cuộc sống của ai cũng khó khăn, những Cung Binh kia đều thiếu tiền, ai cho tiền bọn họ thì người đó chính là cha ruột của bọn họ.”

Đổng Hiển Vinh không hề nghi ngờ gì về chuyện này, trong triều đình từ trên xuống dưới, quan to quan nhỏ, thậm chí cả tiểu lại bên trong nha môn, kẻ nào không tham ô?

Hắn đáp: “Phụ thân, ta không nói về chuyện này, ta lo lắng có người chọc gậy bánh xe. Ví dụ như có người cược Phương Tri Hành thắng, bọn họ có thể sẽ giở chút thủ đoạn giống như chúng ta mua chuộc những Cung Binh kia, vậy chẳng phải sẽ hỏng kế hoạch lớn của chúng ta ư!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0