Chương 113: Thắng chắc (2)
Chương 113: Thắng chắc (2)
Nghe vậy, Đổng Minh Hiên không khỏi dừng tay, trầm mặc một lúc, hít sâu và gật đầu nói: “Đúng là cũng phải đề phòng việc này, người đâu!”
Không bao lâu, quản gia đẩy cửa vào, cúi đầu nói: “Lão gia, có gì cần dặn dò?”
Đổng Minh Hiên ra lệnh: “Ngươi điều một vài người, theo sát 20 tên Cung Binh tham gia so tài kia, theo dõi thật kỹ. Nếu có ai tiếp xúc với bọn họ thì lập tức đến báo với ta.”
“Vâng!”
Quản gia quay người rời đi.
Đổng Minh Hiên xoay người nói với thị nữ thân cận: “Thay quần áo cho ta, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tới thăm Lư An Phủ một chút.”
Đổng Hiển Vinh vội nói: “Phụ thân, mối quan hệ giữa người và Lư An Phủ khá tốt, đúng không? Người đi thăm dò ý tứ của hắn, xem thử đôi bên có thể liên thủ, thao túng ván cược được không?”
“Chắc chắn rồi!”
Đổng Minh Hiên gật đầu: “Mục đích Lư An Phủ mở ván cược đơn giản là muốn kiếm bộn, ta liên thủ với hắn có thể đảm bảo cả hai cùng có lợi, hắn không lý nào không hợp tác với ta.”
…
…
Nha môn - nha sở Thông Phán.
Mặt trời đã lên cao, Đinh Chí Cương từ tốn đi vào trong nha sở.
Vừa vào cửa, bốn vị bộ đầu và m nhóm nha dịch lập tức xông tới.
“Tổng bộ đầu, Lư An Phủ mở sới cược lớn rồi, ngài có đặt cược không?”
Một nha dịch gấp gáp hỏi.
Đinh Chí Cương hơi co rút khóe miệng, nhìn quanh đám người, hỏi lại: “Các ngươi đều đặt cược rồi ư?”
Nha dịch đáp lại: “Bọn ta rất muốn đặt cược nhưng trong túi không có đồng nào.”
Đinh Chí Cương cười nhạo nói: “Không tiền chẳng phải là chuyện tốt à? Dựa vào vận may chó tha của các ngươi, cược một lần thua một lần.”
Nha dich vội nói: “Lần này không giống, chỉ cần đặt cược công tử nhà họ Đổng, chắc chắn sẽ thắng!”
Đinh Chí Cương sửng sốt một lúc, trừng mắt quát: “Nói hươu nói vượn, cuộc tỷ thí còn chưa bắt đầu, làm sao ngươi dám nói nhất định là Đổng công tử thắng hả?”
Nha dịch cười khì, nghiêng đầu nhìn về phía 1 người khác.
Vị kia chẳng phải ai khác mà chính là 1 trong 4 vị bộ đầu, tên Đổng Hiển Hợp, gã là cháu trai của Đổng Minh Hiên, là con trai của thúc thúc Đổng Hiển Vinh.
Đổng Hiển Hợp cười nói: “Tối qua, ca ca ta và La Khắc Chiêu công tử vui chơi ở Hàm Hương lâu, từ chỗ bọn họ ta biết được chút tin tức nội bộ. Lần tỷ thí này, Phương Tri Hành chắc chắn sẽ thua.”
Đinh Chí Cương cau mày, hạ thấp giọng hỏi: “Tin tức nội bộ gì?”
Đổng Hiển Hợp thì thầm vào tai hắn.
Sau khi nghe xong, Đinh Chí Cương hít sâu, mắt trừng lớn, cười toe toét và nói: “Nếu là như vậy thì chúng ta phải tăng tiền đặt cược, thắng một khoản lớn luôn.”
Nha dịch dang tay, nói: “Thì đó, nhưng trong tay bọn ta không có bao nhiêu tiền dư!”
Đinh Chí Cương hừ lạnh lùng: “Muốn có tiền thì quá dễ? Các ngươi nghe cho kỹ đây, xét thấy có cướp sông trà trộn vào trong thành, vì để bảo đảm an toàn cho bách tính, nha sở lập tức triển khai điều tra toàn thành, các ngươi bắt buộc phải không ngủ không nghỉ lục soát cho ta, rõ chưa?”
Lời này vừa nói ra, các nha dịch lập tức hiểu rõ.
Một ý nghĩa khác của cái gọi là “điều tra” là vơ được một món béo bở, tức là thừa cơ moi tiền tài từ các hộ buôn, bán hàng rong và dân thường dưới nhiều danh nghĩa.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm chuyện vơ món béo bở này nên đã sớm quen với nó.
Mệnh lệnh vừa hạ, cảm xúc của các nha dịch tăng vọt chưa từng có, khí thế ngất trời làm việc.
Rất nhanh, các nha dịch càn quét bên đường, làm cho toàn thành gà bay chó chạy.
…
…
Từng ngày trôi qua.
Mỗi ngày, Phương Tri Hành đều dậy từ rất sớm, buổi sáng ra sân tập bắn chỉ đạo đám người Hoàng Đại Thuận luyện tập bắn tên, buổi chiều lại đi thêm một lần, tối thì nghỉ ngơi trong biệt viện.
Mỗi ngày đều như thế, từng bước một.
Chớp mắt 10 ngày đã trôi qua, ngày trọng đại cuối cùng đã đến.
Sáng hôm đó, trên võ đài dựng một cái đài cao.
Huyện lệnh La Bồi Vân, La Khắc Chiêu, Đinh Chí Cương và Lư An Phủ đều bước vào hiện trường.
Ngoài ra, Đổng Minh Hiên dẫn theo một vài phú hào nhà giàu trong thành, khoảng hơn 50 người ùn ùn kéo đến để quan sát và ổ động cuộc tỷ thí.
Phương Tri Hành và Đổng Hiển Vinh, một trái một phải đứng thẳng, sau lưng đều có 10 tên xạ thủ.
Trên sân bãi trước mặt bọn họ có một hàng rào đường kính hơn trăm mét.
Bên trên bãi cát trong rào chắn có những con thỏ.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
“Chư vị, hoan nghênh mọi người đến xem cuộc chiến.”
Dưới ánh mắt của mọi người, La Bồi Vân đứng lên, khoanh tay, cất cao giọng nói: “Tỷ thí hôm nay chẳng những liên quan đến thắng thua của cá nhân Đổng Hiển Vinh và Phương Tri Hành, cũng liên quan đến quyền sở hữu chức Giáo đầu Cung Binh.”
Ông ta nhìn về phía Phương Tri Hành, hỏi: “Phương Tri Hành, đồng ý cược thì phải thừa nhận thất bại, ngươi sẽ không đổi ý chứ?”
Phương Tri Hành nghiêm mặt, làm như thật nói: “Thuộc hạ vô cùng tự tin với tài nghệ và phương pháp giáo dục của bản thân, tỉ thí hôm nay thắng lợi nhất định thuộc về ta!”