Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1123 - Chương 1124: Gặp Nạn (2)

Chương 1124: Gặp nạn (2) Chương 1124: Gặp nạn (2)Chương 1124: Gặp nạn (2)

“Khu, khu khu...”

Khách điếm nhanh chóng truyền ra tiếng ho khan đau đớn.

Bóng người lắc lư, có người tông cửa xông ra ngoài, nhưng vẫn chưa chạy được bao xa đã ngã trên mặt đất.

“Mau nín thở, dùng vải ướt bịt miệng mũi lại!”

Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền khắp bốn phía.

Là Lạc Văn Xuyên!

Chỉ thấy hắn lao ra khỏi phòng, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm khăn ướt bịt miệng mũi lại.

Trong lối đi nhỏ toàn là khói đặc màu đỏ, không rõ ràng. Chỉ là hai sư đệ của hắn cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, sư muội và thanh niên cụt tay thì không có động tính.

Một sư đệ giơ ngón tay chỉ lên trên, ý bảo bọn họ có thể xuyên qua nóc nhà, nhảy lên trân.

Lạc Văn Xuyên kiên quyết xua tay, bỏ qua đề nghị này.

Đúng lúc này, một võ giả dừng chân trong khách điếm nhạy bén, nhảy lên cao, rầm rầm, lật mái ngói ra. Võ giả đáp lên trên nóc nhà.

Vút vút vút!

Dường như là giây tiếp theo, trong màn đêm bắn ra mấy điểm sáng, còn là từng mũi tên. Chỉ một thoáng, võ giả đó bị bắn thành con nhím, mắt thấy là không sống nổi nữa.

Đến chết, hắn vẫn không biết nguyên nhân mà bản thân mình chết.

Nhưng cảnh này lại khiến cho ba người Lạc Văn Xuyên không dám làm xằng bậy.

Không ai dám đi ra ngoài!

Bọn họ nằm sấp trong lối đi nhỏ, bịt chặt miệng mũi lại, đợi khói mù tản đi.

May mắn là chỉ chốc lát, gió đêm đột nhiên lớn lên, thổi khói đặc cuồn cuộn phiêu tán ra xa.

Lạc Văn Xuyên nhanh chóng đứng dậy, lấn đến gần cửa sổ, lén nhìn ra phía ngoài.

Vừa nhìn thì đã không chịu nổi, đồng tử của hắn hung hăng co rụt lại, lòng càng chìm xuống đáy, kinh ngạc hét lên: “Độc Thiềm tông!” Độc Thiềm tông là môn phái tà đạo, nhiều lần bị Thương Hải môn trấn áp, song phương đã sớm kết thành kẻ thù truyền kiếp, không đội trời chung, không chất không thôi.

Sư đệ bò qua, dò hỏi: “Có bao nhiêu người?”

Lạc Văn Xuyên trả lời: “Đến bao nhiêu người không quan trọng, mà Đỗ Cửu Cao cũng đến rồi.”

“Cái gì, Độc Thiềm tông chủ cũng đến rồi?”

Sắc mặt của sư đệ thay đổi kịch liệt, hắn hít thở không thông nói: “Đỗ Cửu Cao là cường giả Võ Tông đấy.” Vẻ mặt của Lạc Văn Xuyên ngưng trọng, trầm ngâm nói: “Trận chiến 3 năm trước, có lẽ Đỗ Cửu Cao bị sư phụ làm trọng thương, tổn thương rất nặng, tu vi của ông ta đa phần đã rớt xuống một tí.”

Sư đệ khóc không ra nước mắt, tuyệt vọng nói: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Đỗ Cửu Cao chung quy là Võ Tông, mặc dù ông ta không mạnh như trước đây, cũng không phải là người mà chúng ta có thể địch lại.”

Một sư đệ khác gấp giọng nói: “Phương tiền bối đâu, có hắn ở đây, có lẽ..."

Bọn họ không nhìn thấy Phương Tri Hành, không khỏi nghi ngờ. “Không phải tiền bối đấy rời đi rồi chứ, cũng đúng, người ta không thân cũng chẳng quen với chúng ta, sao lại mạo hiểm cuốn vào ân oán này được?” Sư đệ mang theo mấy phần oán khí nói.

Võ Tông là người trên người, cao cao tại thượng giống như quyền quý vậy.

Nếu như hai Võ Tông chạm mặt, đôi bên không có tử thù thì hoàn toàn sẽ không cạch mặt nhau.

Lạc Văn Xuyên không khỏi cười thảm, dứt khoát kiên quyết nói: “Hai vị sư đệ, các ngươi dẫn sư muội và tiểu sư đệ chạy trốn đi, ta sẽ đi sau cùng.”

Hai sư đệ ngạc nhiên, gấp giọng nói: “Đại sư huynh, vậy huynh làm thế nào?”

Lạc Văn Xuyên lạnh lùng nói: “Ta tự có cách, các ngươi không cần quan tâm đến ta.”

Hai sư đệ nhìn nhau, quả quyết nói: “Muốn chết thì cùng chết, bọn ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc đại sư huynh đâu.”

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một tiếng cười nhạt thô kệch: “Lạc Văn Xuyên, cút ra đầy!”

Lạc Văn Xuyên ló ra nửa cái đầu, hét lên: “Đồ lão tặc, 3 năm không gặp, tóc của ông lại rụng đi không ít đấy.”

Đỗ Cửu Cao mặt trầm như nước, cười gẳn nói: “Mùi vị của mê hồn tán thế nào, đây là thứ ta đặc biệt điều chế ra, mặc dù ngươi bịt miệng mũi, cũng có thể xuyên qua làn da thấm vào bên trong cơ thể.”

Vừa nói ra lời này! Lạc Văn Xuyên hoảng sợ biến sắc, vội vàng vận công kiểm tra cơ thể, nhưng vừa vận công thì gặp ngay chuyện không may.

Dược hiệu của mê hồn tán được kích phát, toàn thân mềm nhũn, đầu óc choáng váng.

Hai sư đệ quỳ ngay xuống, mặt như bụi đất, không sử dụng được chút sức lực nào cả.

“Đại sư huynhil”

Sư muội đột nhiên chạy đến, cô mặc nội y, lộ ra từng tảng lớn cảnh xuân, hơn nữa trên người còn ướt nhẹp, càng lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người.

“Sư muội, muội không sao chứ?” Lạc Văn Xuyên vô cùng ngạc nhiên. Sư muội trả lời: “Ta trốn vào trong bồn tắm, ngâm ở dưới nước, không tiếp xúc đến mê hồn tán.”

Lạc Văn Xuyên chợt tỉnh ngộ ra, không khỏi hối hận vì bản thân không nghĩ đến cách này.

“Tiểu sư đệ thế nào rồi?” Hắn lại hỏi. Sắc mặt của sư muội khó coi, lo lắng nói: “Tiểu sư đệ uống thuốc rồi đi ngủ...”

Lạc Văn Xuyên đã hiểu, thanh niên cụt tay vẫn chưa tỉnh lại.

Cho dù bọn họ có thể chạy thoát, cũng không di chuyển được tiểu sư đệ đã ngất đi, hắn nhất định là hết thuốc chữa rồi.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0